Chương 39

----

Lúc tôi bị bọn họ đặt biệt hiệu sau lưng, xa lánh tôi, ghét bỏ tôi là kẻ nhà quê cũng có thấy các người đứng ra ngăn cản đâu?”

Bạch Tiểu Quyên nói xong đột nhiên chỉ vào Thẩm Uyển, cảm xúc kích động, nói:

"Đừng tưởng rằng tôi không biết, lúc trước cô giúp tôi chỉ là vì chính mình, cô cũng dối trá như bọn họ, chỉ là giả vờ tốt bụng mà thôi!"

"Các cô và bọn họ đều giống nhau, con cái của cán bộ như các cô đều giống nhau! Các cô thân phận cao quý, tôi đáng đời bị các cô bắt nạt có phải không?”

Cô ta nói Thẩm Uyển như vậy, Trình Anh nhất thời mất hứng:

"Có phải cô đã quên nếu không phải lúc trước Uyển Uyển giúp cô thì cô có thể đứng vững ở đội múa hay không cũng khó nói không?

Còn có lần này nữa, bây giờ cô còn có thể giữ quân tịch chính là nhờ Tưởng Linh Linh vừa bị cô hại không đi được đã cầu xin cho cô đấy!"

Bạch Tiểu Quyên nghẹn lời nhưng cô ta vẫn không cảm kích, chỉ nói: "Cô ta đáng đời!"

Hôm nay Trình Anh quả thật đã được mở mang tầm mắt, ai cũng nói không thể trông mặt mà bắt hình dong, đây là lần đầu tiên cô trông thấy sự thay đổi trước sau lớn như vậy.



Thẩm Uyển đi qua giữ chặt cô ấy, Bạch Tiểu Quyên sống trong lòng tự trọng của mình, lại tự ti cực độ, lý luận với cô ta không có ý nghĩa gì cả.

Lúc trước cô ra tay hỗ trợ quả thật không phải hoàn toàn xuất phát từ lòng tốt, nhưng Bạch Tiểu Quyên được lợi lại oán người khác không đưa Phật đến Tây cho cô ta, thật là thú vị.

"Nếu cô đã cảm thấy con cái cán bộ chúng tôi đều tự cao thì dựa vào đâu mà yêu cầu chúng tôi phải luôn giúp cô?"

Thẩm Uyển nhìn cô ta, nghiêng đầu cười rồi lại hỏi:

"Hay là cô không hận thân phận của chúng tôi, mà là hận cô không có thân phận này?"

Bạch Tiểu Quyên vừa rồi còn có bộ dạng căm phẫn, lúc này bị hỏi thì lập tức á khẩu, sự ghen tị giấu trong mắt không cẩn thận lộ ra.

Trình Anh cũng nhận ra, cười nhạo một tiếng, nói:

"Chẳng trách ngứa mắt chúng tôi như vậy, thì ra trong lòng đã sớm đội mũ cao cho chúng tôi rồi."

"Chẳng lẽ không phải sao?"

Bạch Tiểu Quyên thẹn quá hóa giận, dứt khoát nói những lời trong lòng ra:

"Các người từ nhỏ đã có thể vào đoàn văn công học tập không phải là bởi vì các người có thân phận tốt sao?



Nếu không cô giỏi hơn tôi chỗ nào chứ?”

"Chúng tôi cũng đều phải thông qua khảo hạch mới được vào đấy, hơn nữa trong đoàn cũng không ít người có xuất thân giống như cô, tất cả mọi người đều rất cố gắng, cô bị mù không nhìn thấy sao?"

Trình Anh tức giận trong lòng, vừa nói liền bắt đầu mắng.

"Quả thật không thể lựa chọn xuất thân, nhưng làm người thế nào thì là do mình chọn."

Thẩm Uyển ngồi xuống bên giường mình, thản nhiên nói.

Trình Anh gật đầu phụ họa, đúng thế, thật sự cho rằng con cái của cán bộ như họ dễ dàng ư, mỗi ngày có biết bao ánh mắt nhìn chằm chằm, chỉ làm sai một chút thôi liền có người nói xấu sau lưng, còn có thể liên lụy đến người trong nhà.

Bọn họ hưởng thụ lợi ích của thân phận nhưng cũng không thể hoàn toàn xóa bỏ nỗ lực của họ được.

Ba người cãi nhau vài câu ở ký túc xá, bên phòng chính vụ đã có người tới gọi Bạch Tiểu Quyên đi. Lần này rời đi, có lẽ cả đời này sẽ không có cơ hội bước vào cổng lớn của quân khu Bắc thành nữa.

Cô ta vừa đi, tiền đồ gần như đã bị đứt đoạn mắt thường cũng có thể thấy được.

Thẩm Uyển không lòng dạ hẹp hòi đến mức nhất định phải bỏ đá xuống giếng một phen.