Chương 44

-----

Vừa đến gần cửa nhà họ Tô, cô lập tức nhìn thấy Thẩm Tình đang đứng thân mật cùng với một thanh niên mặc quân phục đón khách.

Thẩm Tình mỉm cười, thỉnh thoảng quay đầu nói chuyện với nhau, thỉnh thoảng lại kéo tay áo thiếu niên ra hiệu cúi đầu lại gần, quan hệ giữa hai người thoạt nhìn rất thân quen.

Có người không quen đã gặp anh ấy, chắc họ đang quen nhau, cô đang tự hỏi liệu họ có phải là một cặp không.

Người thanh niên đó Thẩm Uyển cũng biết, đó chính là con trai của dì Tô, Tô Lộ Hoài, tức là nam chính trong sách, hiện tại anh ta là vị hôn phu của cô.

Trong mắt cô, thái độ của Tô Lộ Hoài đối với Thẩm Tình khá bình thường, chỉ là thời đại này bảo thủ, hôm nay lại là một ngày đặc biệt, nếu Thẩm Tình đứng đón khách cùng với anh ta như thế này, trong mắt người khác lại thể hiện một ý khác.

Thẩm Uyển không dừng lại, cô chậm rãi cầm món quà đi tới, Thẩm Tình nhìn thấy cô trước, ánh mắt đột nhiên trở nên cảnh giác.

Khi Tô Lộ Hoài ngẩng đầu lên nhìn thấy cô anh ta sững sờ một lúc, sau đó có chút ngượng ngùng bước lên phía trước, chủ động lên tiếng:

"Thẩm Uyển, cô đến rồi."

Anh ta vô thức muốn gọi là cô Thẩm, nhưng anh ta nhớ lại những gì mẹ anh ta đã nói hôm qua là sau bữa tiệc sinh nhật của bà nội, anh ta sẽ chính thức tổ chức lễ đính hôn với Thẩm Uyển, vì vậy anh ta cảm thấy gọi như vậy rất xa lạ.



Nhưng trước đây anh thật sự không biết rõ về Thẩm Uyển, anh ta cũng không thể trực tiếp gọi tên cô.

Thẩm Uyển mỉm cười với anh trước, sau đó nhìn Thẩm Tình nói: "Em gái, đến sớm vậy."

Tô Lộ Hoài nhìn người con gái sáng sủa xinh đẹp trước mặt, trái tim anh ta đột nhiên đập loạn nhịp, mái tóc ngắn ở thái dương không che được dái tai hơi đỏ của anh ta, may mắn là làn da rám nắng của anh ta không lộ rõ.

Giờ phút này, trong lòng anh ta vẫn có chút tiếc nuối, tại sao khi còn nhỏ anh ta chưa bao giờ nghĩ đến việc quen biết cô một cách đàng hoàng, nếu không bây giờ anh ta sẽ không ngại nói ra tên cô.

Thẩm Tình không biết trong lòng anh ta đang nghĩ gì, nếu biết có lẽ cô ta sẽ càng tức giận hơn, hai người vừa nhìn nhau, cô ta lập tức nhịn không được nữa lập tức ngắt lời.

Còn nói: "Anh Lộ Hoài, phía sau còn có người tới kìa, anh mau qua chào đi."

Sau khi Thẩm Tình nói xong, cô ta đắc ý nhìn Thẩm Uyển mà không hề giấu diếm.

"À, xin lỗi, hôm nay trong nhà bận rộn, tiếp khách không tốt, mời cô vào ngồi một lát."

Tô Lộ Hoài không nghe thấy có gì bất thường, nhưng anh ta cũng không bỏ Thẩm Uyển lại một mình.

Thẩm Uyển cong môi lắc đầu, tỏ vẻ đã hiểu:

"Không sao, anh cứ làm việc của mình đi, tôi sẽ đi gặp bà Tô trước."



Sau đó cô nhìn Thẩm Tình, nhẹ giọng hỏi:

"Em gái, có muốn đi cùng với chị không?"

Lúc này Tô Lộ Hoài cũng nhận ra, Thẩm Tình đã đứng bên cạnh anh ta từ lâu, lúc này anh chỉ xem Thẩm Tình là em gái mình nên cũng không nghi ngờ gì cả, anh chỉ nghĩ rằng cô ta đã lâu không gặp anh ta nên có chút hứng thú đứng ở đây nói chuyện với anh ta.

Nhưng anh ta cũng chợt nhận ra việc này có gì đó không ổn nên nói:

“Vậy hai người cùng vào đi.”

Thẩm Tình không muốn rời đi, thầm nghiến răng với Thẩm Uyển, một lúc sau mới quay đầu lại nói:

"Chị, chị vào trước đi, em vẫn chưa nói chuyện với anh Lộ Hoài xong."

Thẩm Uyển không vạch trần cô ta, gật đầu với Tô Lộ Hoài tiến vào nhà họ Tô trước.

Tô Lộ Hoài nhìn cô bước vào, lại nhìn Thẩm Tình vẫn đang đứng bên cạnh mình, hơi nhăn mày, nghĩ đến tình bạn của hai người khi còn nhỏ nên cũng không nói gì.

Thẩm Uyển trực tiếp đi vào cửa chính, hôm nay bà nội Tô tổ chức sinh nhật lần thứ sáu mươi, không có nhiều người được nhà họ Tô mời, phần lớn đều là người thân hoặc bạn bè đến.