Chương 1

----

Đại đội trưởng Triệu Kiến Quốc mang từ trên núi về một đứa bé, ông mang về nuôi dưỡng như con đẻ!

Đại đội sản xuất Thôn Kim Thủy truyền tai ồn ào, cứ vừa rảnh rỗi là nhà nhà người người tụ tập dưới gốc cây long não, chật ních người tụm lại bàn tán chuyện này.

"Thật sự là đại đội trưởng vô tình nhặt được đứa bé mập sao?"

Có người tò mò hỏi.

"Chồng tôi tận mắt nhìn thấy, cái này còn có thể giả sao, nhìn nhiều lắm ba tuổi."

Có người vỗ bộ ngực cam đoan.

Có người lại nói:

"Cho dù ăn không đủ no cũng không ai có thể vứt bỏ đứa con của mình, không chừng có điều gì đó với đứa bé kia."

"Đừng hy vọng đại đội trưởng là người tốt, hai vợ chồng Kiến Quốc cũng không dễ dàng gì, có con trai hẳn dễ sống hơn."

"Cũng phải, mới ba tuổi, cái gì cũng không nhớ, có thể nuôi lớn."

Triệu Kiến Quốc vốn là đại đội trưởng, giao tình trong đại đội cũng tốt, ngay lập tức có người nói giúp cho ông.

"Thật ra tôi có xem qua một chút, vẻ ngoài ưa nhìn, giống cậu chủ nhỏ ú ú trắng nõn, thật khiến người ta đau lòng."

"Cho dù đẹp cũng không phải do mình sinh ra, tôi muốn nói đại đội trưởng không cần sốt ruột quá, hai người bọn họ vẫn còn trẻ, tuy nói đã sinh liền ba con gái, nhưng nếu sinh thêm mấy đứa nữa, sớm muộn gì cũng có con trai."

Ngay khi mọi người đang tán dóc???, bỗng nhiên cổng làng có một lớn một nhỏ đang đi tới.

Triệu Kiến Quốc ôm mới đứa bé mới nhận từ trên thị trấn trở về.

"Kiến Quốc, đây là đứa bé kia sao?"

Triệu Kiến Quốc dừng chân, ông có vóc dáng cao, người cũng khỏe mạnh, bởi vì ông ta đã từng là một người lính. Lúc này ông đang ôm đứa bé ba tuổi trong tay.

Người trong thôn đều đổ dồn ánh mắt lên người của đứa bé.

Vừa thấy, trong lòng họ thầm giật mình.

Đứa bé này vẻ ngoài rất đẹp.

Đôi mắt rất to, giống như hai trái nho đen, sáng trong veo, làn da không có tỳ vết, khác hoàn toàn với những đứa trẻ như trứng muối chạy khắp thôn.

Bị vây xem, đứa bé cũng không sợ hãi, ôm cổ Triệu Kiến Quốc tò mò đánh giá bọn họ.

Triệu Kiến Quốc cười mở miệng:

"Đây là Vân Thanh, thằng bé họ Triệu."

"Anh thật muốn nuôi thằng bé như con trai?"

"Nhìn dáng vẻ nhỏ bé này, có thể thấy lai lịch không tầm thường."

"Kiến Quốc, anh còn trẻ, đừng ngớ ngẩn, con đẻ thì cái gì cũng tốt hơn."

Triệu Kiến Quốc nhíu mày:

"Anh vừa nói cái gì vậy, tôi vừa mới đưa đứa bé đến đồn công an đăng ký, không chừng ngày mai sẽ tìm được cha mẹ của đứa bé."

Nói xong ông xua tay:

"Được rồi, mau ăn xong rồi làm việc, tôi đưa đứa bé về nhà trước."

Bỏ qua ba cô sáu bà, Triệu Kiến Quốc đi nhanh chân hơn.

Triệu Vân Thanh lại bắt đầu giãy dụa:

"Chú, thả cháu xuống đi, cháu có thể tự đi."

"Cháu còn nhỏ, chân cũng ngắn, chú ôm cháu đi sẽ nhanh hơn."

Triệu Kiến Quốc cười ha hả nói, không thả đứa bé xuống.

Triệu Vân Thanh cúi đầu nhìn thấy cơ thể nhỏ bé của mình, anh bất lực thở dài.

Chuyện này phải nói từ một ngày trước.

Triệu Vân Thanh vốn là thanh niên sống dưới chủ nghĩa xã hội khoa học, tuy là trẻ mồ côi nhưng dựa vào học bổng đã học xong đại học, theo xu hướng thời đại anh có nhà có xe, đang định tiết kiệm tiền để về hưu, từ nay một người một chó một mèo hưởng thụ cuộc sống trong một khu vườn.

Ngờ đâu thức trắng đêm để hoàn thành kế hoạch, vừa tỉnh lại, anh đã biến thành đứa bé ba tuổi.

Xuyên không thành một đứa bé thì thôi, thảm hại hơn là nguyên chủ bị vứt ở nơi rừng sâu núi thẳm, lúc anh xuyên không, mấy con sói đang thăm dò tiến đến.

Nếu không phải Triệu Kiến Quốc từ trên trời rớt xuống, quơ cái cuốc đẩy lùi những con sói đói, thân thể nhỏ bé của Triệu Vân Thanh còn chưa đủ một bữa ăn cho bầy sói.

Đến khi được Triệu Kiến Quốc mang về nhà, tận mắt thấy căn nhà nhỏ bé, người dân xanh xao vàng vọt, quần áo đầy mảnh vá, Triệu Vân Thanh mới biết được không những anh đã xuyên không, còn xuyên tới thời đại vật tư khan hiếm.

"Quá khứ?"

Chỉ với một chút công phu, đã đến nhà họ Triệu.