Chương 4: Cháu trai bảo bối

“Bác gái Mạnh, thế nào, là con trai hay là con gái.”

Miêu Tam Phượng nhìn thấy chiếu bị xốc lên, bà mụ ôm một đứa bé được bao bằng một cái chăn xám xịt ra ngoài, vội vàng đi lên đón, tuy rằng bà ta đã sớm không còn ôm hy vọng với cái thai này của con dâu cả, nhưng mà lúc này vẫn có chút lòng chờ mong vào vận may.

Ông cụ Giang buông tẩu thuốc lá trên tay, trong mắt cũng lộ ra một tia chờ đợi.

Bà mụ Mạnh cũng biết tình hình của nhà họ Giang, mấy bà thím lắm mồm cũng cười cợt dâu cả của nhà họ Giang không ít, lúc này bà ta cười nhét tã lót vào trong tay Miêu Tam Phượng.

“Là con trai, dâu cả của nhà thím sinh cho thím một thằng cháu đích tôn rồi nhé.” Đây chính là độc đinh của con trai cả nhà họ Giang, cục cưng này là do bà ta đỡ đẻ ra được, bác gái Mạnh đã nghĩ đến thu hoạch phong phú cho chuyến này của mình, bây giờ mọi nhà đều không có lương thực dư, bà ta còn chờ lần này kiếm ít bột ngô về nấu cho bọn trẻ trong nhà.

“Con trai, là con trai.” Miêu Tam Phượng nhìn đống nhăn dúm dó trong lòng, cháu trai bảo bối trông như một con khỉ con da đỏ, đôi tay run run rẩy rẩy, mắt già rưng rưng, con trai cả của bà ta cuối cùng cũng có người nối dõi rồi.

Giang Thành nghe thấy lời bà mụ, lập tức đặt thuốc lá lên trên bàn, chân thấp chân cao mà đi đến bên cạnh bà cụ nhà mình. Thời trẻ Giang Thành từng bị thương ở trên chiến trường, một chân què, bình thường đi chậm một chút cũng nhìn không ra, lúc này bởi vì nóng vội, tốc độ nhanh chút, cái chân què kia không dùng được lực, trông như người chân thấp chân cao.

Ông ta tiến lên cẩn thận vạch tã lót của đứa bé ra, kích động mà lệ già vòng quanh: “Là con trai, thằng cả có người nối dõi rồi, tôi cũng có cháu trai rồi.”

Đứa nhỏ hai mắt nhắm nghiền ở trong tay Miêu Tam Phượng, dường như có chút không thoải mái, nhắm mắt lại rầm rì một tiếng, hơi vặn vẹo người.

Ông cụ Giang đỏ cả mặt, nhìn đứa bé gầy nhom ở trên tay bà cụ thấy càng nhìn càng thích mắt, tay già thô ráp muốn ôm ôm đứa bé kia, lại sợ tay mình thô làm đau thằng bé.

“Ông anh Giang cũng thật là, chẳng lẽ còn sợ tôi lừa bác hay sao.” Bác gái Mạnh nhìn thấy hành động của Giang Thành, tức giận lườm ông ta một cái.

“Nào có nào có, tôi đây chẳng phải là do kích động quá sao, Đại Hải à, con còn thất thần làm gì, còn không mau đi lấy mấy thứ cảm ơn bác gái Mạnh của con đi.”

Ông cụ Giang chỉ cần có cháu trai là đủ, dĩ nhiên cũng sẽ không keo kiệt.

“À, vâng vâng.” Giang Đại Hải ngây ra một lúc, ngay sau đó lập tức lấy lại tinh thần, anh đã sớm bị chuyện mình có con trai làm cho vui đến mức đầu óc mê muội, mấy năm nay, bởi vì chuyện không có con trai, áp lực mà anh phải chịu cũng không ít hơn vợ mình là bao.

Khẩu hiệu phụ nữ có thể nâng nửa bầu trời của Mao chủ tịch nhà nhà đều biết từ lâu, nhưng ở vùng nông thôn hẻo lánh như của bọn họ, nếu trong nhà không có một đứa con trai, đi đến đâu cũng sẽ bị người ta đàm tiếu, nhất là Giang Đại Hải năm nay đã ngoài ba mươi, cùng tuổi với anh, người ta đều đã có mấy đứa con trai, dựa theo phong tục nơi đây của bọn họ, không có con trai thì chính là tuyệt hậu, con gái nhiều thì có ích lợi gì, sớm muộn gì cũng là của nhà người khác.

Bây giờ, cuối cùng anh cũng đã có con trai rồi, Giang Đại Hải cảm thấy cuối cùng mình cũng có thể thẳng sống lưng mà đi ra bên ngoài rồi, con anh, bảo bối của anh, Giang Đại Hải xoa xoa tay, đứng đó cười khà khà ngây ngô, nhìn thằng bé con của nhà mình, chân giống như dính ở trên đất, ngoài miệng đáp vâng, người thì vẫn không nhúc nhích.

“Tôi thấy xem ra là nó vui đến choáng váng rồi, chị Mạnh à, chị chờ chút, tôi đi lấy giúp chị.” Miêu Tam Phượng liếc thằng con ngốc của nhà mình một cái, nhưng mà bà ta cũng hiểu tâm trạng của con trai, đặt đứa nhỏ ở trong lòng vào trong tay con trai cả.

“Cẩn thận một chút, đừng có để ngã cháu trai bảo bối của mẹ đấy.”

Giang Thành cực kỳ hâm mộ mà nhìn con trai nhà mình, trong lòng nghĩ sao bà lão lại không ôm cháu trai bảo bối đặt lên trên tay ông ta chứ.

“Bố, con trai của con, con có con trai rồi.” Tay Giang Đại Hải cứng ngắc, trên mặt ngăm đen lộ ra hai hàm răng trắng, cười như một tên ngốc.