Chương 48: Bách Điểu Triều Bái

Một mùi thơm dễ chịu xộc vào mũi, Vinh Cẩm liếʍ miệng, nuốt nước bọt đang tràn lan một cách mất kiểm soát, nhìn thẳng vào đôi mắt đậu đen của hoàng anh.

“A?” Cho tao à?

Hoàng anh lại kêu lên một tiếng, đẩy cành hoa đón xuân về phía trước bằng móng vuốt của nó.

Ý rất rõ ràng, đó là một món quà.

Vinh Cẩm cong đôi mắt lưu ly, nếu nó đã tặng cô, vậy cô cũng không khách sáo nữa.

Một tay cô nắm lấy cánh hoa đón xuân, kéo cành hoa đưa lên miệng, bắt đầu gặm.

“Ưm ưʍ...” Ngon lắm, cảm ơn nha!

Vinh Cẩm đưa tay còn lại xoa đầu hoàng anh, bày tỏ lòng biết ơn.

Hoàng anh không né tránh bàn tay nhỏ của cô, thậm chí còn cúi thấp đầu cọ xát.

Con chim sẻ bên cạnh cũng muốn nhào tới dụi vào, nhưng bị con hoàng anh phát hiện, nó vỗ cánh hất bay con chim sẻ đi.

Những người xung quanh nhìn thấy cảnh tượng ly kỳ này, không khỏi ngạc nhiên.



Bọn họ chưa bao giờ nhìn thấy cảnh tượng như vậy trong đời, đám chim này như đến để cống nạp, chim chóc đem đồ tốt đến lấy lòng đại tiên!

Thôn dân đông cứng tại chỗ, không dám nhúc nhích, sợ sẽ quấy rầy cảnh tượng thần tiên này.

Vinh Cẩm ôm lấy nhụy hoa ăn ngon lành, không cảm thấy ngạc nhiên trước chuyện này.

Ở thế giới trước, thân là Nữ Di thần nữ, trông coi vạn vật sinh trưởng, không biết có bao nhiêu hoa cỏ chim muông côn trùng tặng bảo bối để lấy lòng cô, đại đa số còn không được nhìn thấy mặt cô, chỉ giao đồ vật cho thần quan.

Mặc dù thế giới này có rất nhiều hạn chế, nhưng bởi vì thần cách ở đâu thân phận ở đó, cho nên mấy đứa có chút linh trí kia sau khi nhận được ân huệ thần tức của cô, bắt đầu tỏ ra gần gũi nịnh nọt cũng là chuyện bình thường.

Chỉ là Vinh Cẩm không ngờ tới, trong thế giới nhỏ bé đổ nát thiếu linh khí này, vẫn có những động vật nhỏ có thể khai mở linh trí như vậy.

Điều đó có nghĩa, vẫn còn một số đạo môn mạt pháp còn tồn tại?

Vinh Cẩm ngậm mật hoa ở giữa bông hoa, một ý tưởng nào đó chợt lóe lên, sau đó cô chỉ tập trung vào việc ăn, không quan tâm đến bất cứ điều gì khác nữa.

Tiên phủ còn chưa được mở ra, tạm quên mấy việc khác đi.

Hoàng anh tặng lễ xong, thậm chí còn được cọ vào đại lão, nó hài lòng nhảy múa xung quanh Vinh Cẩm, hót lên một tiếng thánh thót rồi bay lên rời đi.



Những con chim tới cùng nó cũng kêu ríu rít rồi lưu luyến không rời mà bay đi, còn thả vài cục phân lên đầu lên vai mấy thôn dân đang cứng đơ như tượng đá bên cạnh.

Nhưng không gian nhỏ trên chiếc bàn gỗ nơi Vinh Cẩm đang ngồi lại sạch sẽ không có một chút phân chim nào, thậm chí còn có mùi tươi mát thoang thoảng.

“Bi bô a ưʍ.” Vinh Cẩm đang ăn một cách vui vẻ.

“A! Phân chim! Mẹ, trên mắt con có một cục phân chim, con không nhìn thấy gì nữa, hu hu hu.”

Một đứa bé xui xẻo nào đó bị phân chim rơi trúng một bên mắt, nó hét lên, đánh thức đám đông đang sững sờ.

Nhưng có phân trên người là sao vậy? Chẳng lẽ lũ chim không thích những người đàn ông thô kệch cùng với những người phụ nữ lấm lem bùn đất như bọn họ ư?

Nhìn lại mặt bàn và tã lót sạch sẽ trên chiếc bàn gỗ lớn kia...

“...” Cả tập thể chìm vào bầu không khí tĩnh lặng.

“A a, không hổ là thần tiên, đây là cái gì? Chẳng lẽ là bách điểu triều bái trong truyền thuyết?”

Các thôn dân kích động reo hò khi nhận ra điều đó.

“Hẳn là vậy rồi, không thấy nó ngậm đồ bay tới sao, vừa nhìn đã biết không phải phàm vật!” Hoa đón xuân bình thường nào có nở to đến vậy.