Chương 8: Khổ quá mà

Lâm Tây Tây quay đầu nói: “Mẹ, mẹ thường nói việc của mình thì phải tự mình làm nhưng mẹ cũng không tự làm, nhiều quần áo như vậy chắc bác ba sẽ phải giặt rất lâu, chúng ta đi giặt cùng bác được không? Có mẹ với con cùng bác ba rất nhanh sẽ giặt xong thôi.”Nếu như những lời nói vừa rồi do hai thằng nhóc thối trong nhà nói ra, Lý Xuân Hạnh nhất định sẽ không kìm nén được mà cho hai đứa ăn đánh, còn có thể mắng một câu ngu ngốc, có người giúp mình làm việc không tốt sao, còn muốn đuổi theo giành việc.

Nhưng người nói lại là con gái nhỏ nhà mình, Lý Xuân Hạnh chỉ nghĩ đó là lời trẻ con, ngây thơ đáng yêu, xoa nhẹ một cái lên đầu con gái, dịu giọng nói: “Bác ba con làm việc nhanh hơn mẹ, giặt quần áo sạch hơn mẹ nhiều, chúng ta mà đi thì chỉ cản trở bác ba con làm việc thôi.”

Lý Xuân Hạnh nhìn vào đôi mắt to trong sáng của con gái mình, mặt không đỏ tim không đập mà nói bậy, trong lòng cảm thấy cần dạy dỗ lại con gái nhỏ một chút nếu không sau này con gái ngốc không biết cách làm biếng, làm việc nhiều nhưng không được cảm ơn, cô cũng không cho phép con mình làm như vậy.

Lâm Tây Tây biết Lý Xuân Hạnh không thể vì vài ba câu nói của mình mà sửa đổi.

Nhất là bây giờ anh thứ Lâm Nam đang đứng ngay bên cạnh nhìn cô với ánh mắt chê bai, một bộ dạng làm sao mình lại có đứa em gái ngốc như này.

Lâm Tây Tây làm bộ như không thấy, anh trai không hiểu được!

Trách nhiệm cứu vớt cả nhà cứ như vậy đặt lên đôi vai bé nhỏ này của cô, cô thật khổ quá mà.

“Mẹ, nhỡ đâu trên đường bác ba đi giặt quần áo cho mẹ lại bị trẹo chân hoặc là ngã sấp xuống, mọi người đều biết là mẹ bắt bác ba đi giặt quần áo cho mẹ nên mới bị té ngã, tất cả mọi người sẽ châm chọc mẹ.”

Lý Xuân Hạnh như được an ủi, chẳng trách mọi người đều nói con gái là áo bông nhỏ của cha mẹ, cô còn tưởng là mình dạy dỗ con gái thất bại, xem ra là đứa nhỏ đang lo lắng người làm mẹ như bà bị người khác chê cười.

Giọng nói của bà càng thêm mềm mại: “Sẽ không đâu, bác ba của con cũng không phải là trẻ con, làm sao có thể ngã sấp xuống rồi trẹo chân được! Con yên tâm, không ai dám chê cười mẹ của con đâu.” Mẹ con cũng không phải người dễ bắt nạt như vậy.

Lý Xuân Hạnh vừa mới nói xong thì bên ngoài vang lên một tiếng “ầm”.

Pha lẫn trong đó là một tiếng hét thảm thiết.

Lúc này mọi người đang nghỉ ngơi trong phòng đều chạy ra ngoài xem xảy ra chuyện gì.

Lý Xuân Hạnh cũng đem Lâm Nam và Lâm Tây Tây đi ra ngoài.

“Có chuyện gì vậy? Ôi trời ơi, em dâu ba, sao tự nhiên em lại ngã sấp xuống vậy?” Bác dâu hai Triệu Tú Hương vô cùng kinh ngạc, vội vàng chạy đến đỡ người dậy. Phòng bác dâu hai ở gần cửa chính nhất mà Tôn Tứ Phán lại ngã ở cửa chính, nên cách bác dâu hai rất gần.

Giọng Triệu Tú Hương rất lớn, Lý Xuân Hạnh vừa dẫn hai con chạy ra liền biết được chuyện gì xảy ra.

Tiếng vang vừa nãy chính là âm thanh chậu gỗ rơi xuống đất, quần áo rơi lả tả bên cạnh.

Lâm Đông Chí và chị họ Lâm Lập Đông đang nhặt quần áo lên.

Tôn Tứ Phán bị đau đến nhe răng vội vịn vào người Triệu Tú Hương, một chân không dùng sức được, cơ thể nghiêng hẳn sang một bên.

“Chị dâu hai, em cũng không biết làm sao, em đang đi bình thường tự nhiên chân cảm thấy đau rồi cứ thế ngã sấp xuống.” Bà ta cũng cảm thấy buồn bực, hai tay bà ta ôm chậu gỗ, cũng cẩn thận bước chân, hơn nữa đây là đất bằng cũng không có vật cản gì, điều này đúng thật là kì quái.

“Em dâu ba, em thử di chuyển chân một chút xem, cẩn thận đừng để bị thương đến xương cốt.” Chị dâu cả Tần Xảo Liên nói.

Bà nội Lâm hừ nhẹ một tiếng, nói: “Thật đúng là được nuông chiều, cũng không biết làm được cái gì, đi trên đất bằng cũng có thể ngã trẹo chân được. Cô mau về phòng nghỉ ngơi đi, đừng để chậm trễ ngày mùa thu hoạch, còn một đống việc phải làm nữa đấy.”

Lâm Đông Chí cẩn thận nhìn bà nội Lâm, lấy hết dũng cảm, ấp úng nói: “Bà nội, chân mẹ con bị thương, nên đi tìm bác sĩ khám một chút mới yên tâm được.”

“Trẻ con thì biết cái gì, động một chút là tìm bác sĩ, khám bệnh không cần dùng tiền sao, tiền nhà chúng ta cũng không phải gió lớn thổi tới, trong phòng bà có rượu thuốc, dùng rượu thuốc xoa bóp một chút lại nghỉ ngơi một đêm là được.” Bà nội Lâm nghĩ cũng không nghĩ đã từ chối.

Lý Xuân Hạnh cũng không nghĩ nhiều, chỉ cho rằng Tôn Tứ Phán cố ý, không thì làm sao lại đúng lúc như vậy, nói ngã sấp là ngã sấp, không chừng là giả vờ, không muốn giúp bà giặt quần áo.

Nghĩ như vậy trong lời nói không khỏi mang theo mấy phần móc mỉa: “Chị dâu ba đúng là cẩn thận gì cả, sớm không ngã muộn không ngã hết lần này tới lần khác lại ngã ngay trước cửa nhà, để em nói xem, chị dâu ba đúng là có phúc lớn, đất bằng như vậy mà cũng bị ngã vậy chị còn có thể làm được việc gì nữa?”