Chương 26

Vu Tiếu cúi đầu hơi buồn buồn nói: “Cháu biết bà nội là vì tốt cho cháu, trước đây cháu sợ mình không có cha lại mất luôn cả mẹ, vì vậy mới muốn đi theo mẹ cháu, trước đây mẹ cháu tốt với cháu như vậy. Sau đó mẹ cháu gả đến nhà họ Trương, mẹ…mẹ cháu nói với cháu làm mẹ kế rất khó, vì bà ấy nên cháu nhẫn nhịn…đến tận lần này, bà ấy muốn cháu thay Trương Na xuống nông thôn, cháu mới không nhịn được nữa. Nhưng mà cháu đã tỉnh táo lại rồi, cháu cũng lớn rồi, không còn là cô bé cần mẹ nữa.”

Bà nội Vu muốn nói gì đó rồi lại nhịn xuống, bà chỉ nói: “Ta biết cháu chịu uất ức mới đến tìm chúng ta, cũng không phải quá ngốc. Vậy sau này thì sao? Cháu định thế nào?”

Vu Tiếu vẫn cúi đầu: “Cháu cũng không còn chỗ nào để đi, trước khi xuống nông thôn, cháu có thể ở lại nhà họ Vu mấy hôm không ạ?”

“Cái gì mà nhà họ Vu hay không?” Bà nội Vu tức giận nói: “Đó là nhà của cha cháu, chẳng nhẽ không phải nhà của cháu à?”

Vu Tiếu nghe vậy liền cười với bà nội Vu: “Cảm ơn bà nội.”

Ông nội vu cũng thở dài: “Bao giờ cháu xuống nông thôn? Đồ mang đi cứ để bà nội cháu chuẩn bị.”

Bà nội Vu: “Tôi biết rồi.”

Sau khi giải quyết chuyện của Dư Phương xong, Vu Tiếu cũng thở phào một hơi, giọng điệu của cô cũng bất giác nhẹ nhàng hơn: “Đầu tháng mười một xuống nông thôn, vẫn còn khoảng hai mươi ngày nữa.”

Bà nội Vu: “Vậy lúc xuống nông thôn vừa hay là lúc chớm lạnh, các đồ chăn gối gì đó đều phải chuẩn bị, cháu phải chuẩn bị hai cái chăn, một cái hơi mỏng hơn để làm đệm, một cái dày hơn để đắp. Cái chăn cháu lấy từ nhà họ Trương về là loại mỏng, còn phải chuẩn bị thêm một cái chăn dày hơn để đắp.”

...

Vu Tiếu vội vàng nói: “Bà nội, việc chăn gối bà không cần lo, cháu có thể hỏi bạn học mua, hỏi thêm vài bạn học, cũng không cần mua đồ mới, mua đồ còn mới sáu bảy phần là được.”

Bà nội Vu đáp: “Mới có mấy đồng tiền đã tiêu lung tung. Việc này để về nhà rồi nói, chúng ta trở về đã, buổi chiều còn phải đi làm.”

“Bà nội, cháu đến Cung Tiêu Xã xem có thịt hay không, cháu mua ít thịt cho mọi người.” Vu Tiếu nói: “Tám năm cháu không về nhà, hôm qua đột nhiên trở về tay không, cháu cũng ngại, nhưng lúc đó cháu không có tiền. Giờ cháu có tiền rồi, cháu muốn mua một ít đồ mang về. Trong hai mươi ngày sắp tới, cháu còn phải làm phiền mọi người mà.”

Bà nội Vu vốn định từ chối, nhưng nghe xong lời nói của cháu gái cũng cảm thấy có lý. Giữa người với người, quà tặng và tiền là thiết thực nhất, anh đến tôi đi, mới có thể nảy sinh tình cảm. Bằng không cháu gái đã tám năm không về nhà, lúc trở về ở hai mươi ngày lại không mang theo gì cả mà dùng đồ trong nhà, cho dù hai ông bà đồng ý, thì con dâu nhà thằng lớn và thằng thứ ba sẽ đồng ý sao? Cho dù bọn họ đồng ý thì cháu gái cầm đồ trở về vẫn sẽ rất khác.

Vì vậy bà nội Vu nói với người nhà họ Vu: “Ông lão à, mọi người về chỗ xe bò trước đi, tôi và Tiếu Tiếu đi cắt ít thịt, cũng coi như là quà hiếu kính của Tiếu Tiếu với bác cả và chú ba của nó.”

Ông nội Vu không nói gì, ông cùng con cháu trở về chỗ chiếc xe bò ở ngoài cửa huyện lị.

Vu Tiếu và bà nội Vu đến Cung Tiêu Xã mua thịt. Ngày nào Cung Tiêu Xã cũng sẽ mổ lợn, nhưng không biết lúc này có còn không.