Chương 7

Chỉ có con gái là không, cho nên ông cũng suy tính cho con gái nhiều hơn.

Chỉ là ông không thể nào biết được, con gái theo mẹ, ông đã không nhìn rõ con người của vợ mình, từ đó khiến cho con gái cả đời bất hạnh.

Trong tiểu thuyết có mô tả, lúc nguyên chủ còn nhỏ từng rất hạnh phúc, đi học ở huyện lị, ba là bộ đội, mẹ là giáo viên tiểu học, bởi vì điều kiện gia đình tốt nên ông bà nội ở quê cũng hay đến thăm, cho nên Dư Phương không dám đối xử tệ bạc với cô ấy.

Sau khi ba Vu mất, Dư Phương nhận được một trăm đồng theo di thư để lại. Về phần ai sẽ nuôi dưỡng mình do nguyên chủ tự chủ quyết định, cô ấy lựa chọn theo mẹ ruột. Vì thế ông nội bà nội cũng không nói gì thêm, bọn họ chỉ cầm một trăm đồng tiền.

Lần cuối nguyên chủ nhìn thấy ông nội bà nội chính là ở trong tang lễ của ba Vu. Còn sau đó chưa từng gặp lại. Cô ấy và Dư Phương chưa một lần về quê, ông nội bà nội và người nhà họ Vu cũng không đến huyện lỵ tìm nguyên chủ.

Có lẽ là người nhà họ Vu bạc tình, cũng có lẽ là họ đã tập thành quen. Dù sao đầu năm nay, người ở nông thôn rất ít khi đến huyện lị. Hơn nữa, nguyên chủ đi theo mẹ ruột, người nhà họ Vu cũng không ngờ Dư Phương sẽ đối xử với con gái ruột như vậy, dù sao lúc ba Vu còn sống, Dư Phương đối với con gái cũng khá tốt.

Vu Tiếu tính ở đầu đường một đêm, ngày mai sẽ chờ người nhà họ Trương đến đưa tiền. Nhưng vậy lại không ổn, ngày mai cô còn muốn dời hộ khẩu ra khỏi nhà họ Trương, mà sau khi người nhà họ Trương đưa tiền xong, e là sẽ chơi xấu cô. Trương Hạ cũng không phải là người lương thiện.

Cho nên, mặc kệ là chuyển hộ khẩu hay là đòi tiền, tốt nhất cô vẫn nên tìm một chỗ dựa. Mấy năm nay nguyên chủ theo Dư Phương sống ở huyện lị, người nhà họ Vu chưa từng đến huyện lị chiếm tiện nghi. Dựa vào điểm này, có lẽ người nhà họ Vu không phải là hạng cực phẩm. Nể tình cô là cốt nhục duy nhất của ba Vu, liệu họ có chịu giúp cô không nhỉ? Nghĩ đến đây, Vu Tiếu hỏi: “Nguyên chủ, ông nội và bà nội của cô là người thế nào? Có tốt với cô không?”

Hệ thống nguyên chủ suy nghĩ một lát rồi nói: “Tôi không có ấn tượng gì cả, lúc nhỏ sống ở huyện lị với mẹ, nhưng mỗi lần thấy ông nội và bà nội, bọn họ đều đối xử với tôi rất tốt.”

Vu Tiếu đã sớm biết những chuyện này từ trong ký ức của nguyên chủ, vì vậy nói: “Thôi, không nói mấy chuyện này nữa, đúng rồi, tôi chỉ cần giúp đỡ Châu Mật Hồng, không để cô ấy chịu tổn thương là được, đúng không? Vậy cần phải bảo vệ cô ấy đến lúc nào? Không phải là cả đời này đều phải theo cô ấy đó chứ?”

Hệ thống nguyên chủ: “Không cần, chỉ cần đến khi kỳ thi đại học khôi phục là được. Tôi hy vọng Mật Hồng có thể thi đậu đại học. Nếu thật sự thi không đậu, tôi hy vọng sau khi thanh niên trí thức được trở lại thành phố, cô ấy có thể rời khỏi nơi đó. Thật ra tôi chỉ cần cô ấy cảm thấy hạnh phúc là được.”

Vu Tiếu gật đầu, yêu cầu này còn tạm được, bằng không bắt cô bảo vệ Châu Mật Hồng cả đời, đây chẳng phải bắt cô vây quanh Châu Mật Hồng cả đời ư? Vậy thì bực mình quá.

Vu Tiếu thở dài, vừa xuôi theo dòng ký ức của nguyên chủ khi xuống nông thôn, vừa hỏi: “Nguyên chủ này, sau khi tôi chết, ba mẹ của tôi thế nào? Có phải bọn họ...rất đau lòng không?”