Chương 33

- Dưa Lưới -

“Ý của ta là đứa nhỏ này nói không chừng là thần tiên chuyển thế, trước kia không phải lưu truyền qua truyền thuyết thần tiên hạ phàm chuyển thế sao!”

Bà Lý rít điếu thuốc, nhìn bộ dáng mờ mịt của Vương Tố Phân nhịn không được giải thích nhiều thêm hai câu.

“Con ngẫm lại đi, thời điểm con sinh Minh Bắc ra, cũng không có sữa, thân thể không tốt. Nhưng về sau khi sinh Trăn Trăn, thân thể con khỏe mạnh lên không nói, sữa so với khi sinh Minh Đông còn nhiều hơn. Còn có hai đứa Minh Nam cùng Minh Bắc mấy tháng này câu cá có thể nói là được hơn hẳn nhiều năm câu cá trong những năm trước của hai người bọn chúng, mẹ nghĩ là chính là ông trời muốn đưa cho Trăn Trăn.”

Trăn Trăn nghe xong lời bà Lý nói, lúc này mới phản ứng nhận ra chuyện phía trước mắt toàn bộ đều là sự thật, cô nhịn không được lại lần nữa nhắm mắt lại, quả nhiên toàn bộ xung quanh mình lại lần nữa rõ ràng xuất hiện ở trong đầu, thỏ hoang đang trốn ở sau cây, gà rừng đang ngồi xổm trên nhánh cây, linh chi lớn lên ở trên thân cây, còn có nhân sâm chôn sâu ở dưới nền đất tất cả đều thấy rõ ràng.

Cô thử ở trong đầu mình nhẹ nhàng kêu gọi con thỏ hoang kia, chỉ thấy con thỏ hoang kia mê mang mà nhìn nhìn xung quanh, tiếp theo liền chạy như điên tới đây.

Trăn Trăn mở mắt ra, quả nhiên một con thỏ to đùng màu xám nhảy tới nhảy lui xuất hiện ở trước mắt, chỉ là con thỏ này không ngờ cực kỳ linh tính, nó cách gần mười mét liền ngừng lại, một bên ăn cỏ một bên cảnh giác mà nhìn về hướng này, tựa hồ nếu có cái gì rục rịch liền lập tức chạy trốn.

Trăn Trăn nghĩ người nhà đã lâu rồi không có ăn cơm no, nếu tóm được con thỏ này thì có thể cho người nhà ăn một bữa cơm tốt, đang lúc cân nhắc, bỗng nhiên không biết từ nơi nào xuất hiện ra một dây đằng* thật dài, trong nháy mắt đem con thỏ trói một cách vững chắc.

Trăn Trăn hoảng sợ, nhịn không được nuốt nuốt nước miếng, nhưng nhìn con thỏ kia mãnh liệt giãy giụa, Trăn Trăn sợ nó chạy, vội vàng chỉ hướng bên kia, một bên a a a kêu không ngừng.

Bà Lý nhìn theo ngón tay Trăn Trăn chỉ quay đầu nhìn lại, thật là tốt, một con thỏ béo nhìn như bảy tám cân đã ngã vào bẫy cỏ, tức khắc chân nhỏ của bà Lý chạy nhanh như bay, trong chớp mắt liền xách theo lỗ tai con thỏ đem nó nhấc lên.

“Con thấy không mẹ đã nói như thế nào, Trăn Trăn nhà ta sợ là thật sự có lai lịch không tầm thường nha.”

Bà Lý cầm dây đằng* đem con thỏ bó vào chắc chắn ném vào trong sọt, lại hỏi Vương Tố Phân: “Lúc con hoài thai Trăn Trăn có làm cái gì hay mơ thấy giấc mơ kỳ quái không? Ví dụ như là mơ thấy thần tiên gì đó?”

Vương Tố Phân nghe vậy sắc mặt có chút quái dị.

“Có một hôm con mơ thấy có thần tiên kêu cái gì mà Đại Địa Chi Mẫu, cũng không biết như thế nào mà lại bị trọng thương, chỉ để lại một giọt máu kim sắc cùng một hồn một phách. Trong mơ có một thần tiên chỉ vào giọt máu kia nói, chỉ cần nó có thể tìm được một linh hồn rồi vào nhân gian liền có cơ hội đánh thức đại địa chỉ mẫu, đáng tiếc con mới vừa mơ thấy lúc giọt máu kia tìm được hồn phách thì liền tỉnh, cũng không biết Đại Địa Chi Mẫu trông như thế nào.”

Bà Lý nghe xong thích thú, chờ con dâu nói xong nhịn không được táp lưỡi lên răng trên.

“Nghe hay thật, chính là có điềm.”

Bà nhịn không được trợn trắng mắt liếc nhìn Vương Tố Phân một cái.

“Đừng nói những thứ viễn cổ đó, con ngẫm lại, có mơ thấy qua thần tiên trong mấy chục năm trở lại đây không?”

Vương Tố Phân nghiêm túc hồi tưởng lại nửa ngày, chỉ tiếc cái gì cũng không nhớ tới, chỉ có thể bất đắc dĩ mà lắc lắc đầu.

Bà Lý thấy con dâu thật sự nói không nên lời, liền cũng không hề rối rắm những việc này, lúc này bà nhìn hoa màu đầy đất, được bội thu hoa màu mà sầu não.

“Việc này quá mơ hồ, cũng không thể để cho người ngoài biết, về nhà mẹ lặng lẽ nói cho cha của Trăn Trăn, ba chúng ta phải nghĩ phương pháp để lén đem lương thực thu về nhà mới được.”

Mẹ chồng nàng dâu hai người nhỏ giọng thương lượng biện pháp, Trăn Trấn nhịn không được sờ sờ cái trán, lâm vào suy tư.

Chẳng lẽ cái hạt châu màu vàng kia đem mình đến nơi này chính là giọt máu của Đại Địa Chi Mẫu?

Nếu là nói như thế này, lần này xuyên qua không phải bởi vì xui xẻo mà là nhặt được báu vật to lớn? Việc này nghe như thế nào cũng quá huyền huyễn rồi!

Bà Lý suy tính trong chốc lát, dặn dò Vương Tố Phân: "Con chăm đứa bé cũng bẻ bắp ở đây trước đi, mẹ đi gọi cha Đông tử tới, lại mượn thêm xe kéo tới nữa."

Vương Tố Phân khẩn trương nhìn chung quanh, như sắp khóc nói: “Mẹ ơi, nếu lỡ có người đi qua nhìn thấy thì sao?"