Chương 32: Bởi Vì Tôi Là Bà Cô

Thật sự thì đối với Tiểu Linh Hổ, người trong thôn vẫn còn chưa yên tâm lắm, dù sao chú hổ này nuôi sẽ lớn, hổ không phải động vật ăn chay, đi đâu tìm nhiều thịt như thế chứ.

Cũng may Bạch Hi nói đợi Tiểu Linh Hổ lớn một chút sẽ tự mình đi săn bắt, lúc này mới khiến mọi người yên tâm một chút.

Không yên tâm cũng vô ích, bà cô nhất quyết phải giữ lại, họ cũng không thể làm căng với bà cô, đấy là đại bất kính đấy.

Chủ nhân, người phải nhớ cho tôi nước và thức ăn đấy.

Tiểu Linh Hổ được cho uống chút nước và ăn chút cháo mới treo lên nhưng nó vẫn gừ gừ nói với Bạch Hi.

Nó sợ sau khi bị treo lên, trong hai ngày này chủ nhân sẽ ra ngoài chơi và bỏ quên nó.

Trên khuôn mặt tròn trịa mũm mĩm của Bạch Hi lướt qua một tia khinh bỉ, dù sao cũng là linh thú, nhịn đói một hai hôm thì đã làm sao, đúng là không chút tài cán gì!

Nhưng thấy Tiểu Linh Hổ thành khẩn cầu xin, vì thế cô cũng chỉ có thể đồng ý: “Được rồi, mày cứ ngoan ngoãn ở trong đó cho tao, tới giờ tao sẽ nhớ cho mày ăn mà.”

Lúc này các dân làng vẫn chưa rời khỏi, có một thằng nhóc mười lăm mười sáu tuổi nghe thấy Bạch Hi nói với Tiểu Linh Hổ xong, nó liền ngoan ngoãn nghe lời đi vào trong l*иg mà bất giác ngạc nhiên mở miệng nói.

“Bà cô, sao bà lại biết tiếng thú thế?” Thật là kỳ lạ, bà cô mới năm tuổi thôi, cha mẹ đều không còn, thế ai dạy cho bà cô thế nhỉ?

Bạch Hi: “...”

Chưa đợi cô trả lời, ở bên cạnh đã có một người đánh một bạt tai lên đầu thằng nhóc kia, khiến thằng nhóc loạng choạng vài bước.

“Sao lại nói chuyện với bà cô như thế hả? Có biết nói chuyện hay không? Hả? Có biết nói chuyện không...” Vừa nói vừa đánh, đánh đến mức thằng nhóc kia vội vàng tránh né, lúc này mới dừng tay.

“Đây là ai, đây lả bà cô, bà cô của chúng ta là tài giỏi nhất, thế nào mà lại không biết chứ.” Người đó nói rồi nhìn Bạch Hi để lộ ra nụ cười vừa kính trọng vừa nịnh bợ.

Thật ra chuyện Bạch Hi biết tiếng thú, các dân làng cũng cảm thấy kỳ lạ nhưng trước kia nhà họ Bạch đã từng xuất hiện dị nhân như thế nên mọi người đều không cảm thấy quá lạ lùng.

Lúc này, dường như mọi người đối với việc trước đó Bạch Hi nhặt được con nhạn, săn được thỏ rừng đều đã có được lời giải thích.

Trong lòng Bạch Hi hào hứng, trên khuôn mặt để lộ ra biểu cảm đắc ý, cô kiêu ngạo nói: “Tất nhiên là biết rồi, nếu không sao tôi lại là bà cô chứ, đợi đến lúc cậu làm bà cô thì cậu cũng sẽ biết thôi.”

Những cách nói giả vờ nhỏ bé khiêm tốn không tồn tại trong người Bạch Hi, cô cũng không thể giải thích cho những người này hiểu lai lịch của cô và việc tại sao cô có thể nghe hiểu tiếng thú.



Những người khác nghe xong, trong lòng đều giật thót một cái: “...”

Những thằng nhóc mới mười mấy tuổi càng nhìn thằng nhóc bị đánh kia với vẻ buồn cười, ánh mắt mang vẻ châm chọc, thằng nhóc này mày muốn làm bà cô sao?

Thằng nhóc bị đánh càng tỏ ra ngượng ngùng vô cùng, thằng nhóc gãi gãi đầu và mở miệng nói: “Chà, cái này, cái này...bà cô, tôi không làm bà cô được đâu.”

Suy cho cùng nó cũng là thằng nhóc đang trưởng thành nhưng đối mặt với cô bé trẻ tuổi lại có vai vế lớn như Bạch Hi bỗng chốc nó cũng cạn lời.

Những người khác thấy nó ngượng ngùng, bất giác thấy hào hứng.

Tiểu Linh Hổ bị treo trong cái lưới dưới ngôi nhà cây, những hộ săn bắt lão làng trong thôn cũng tỉ mỉ chỉnh sửa qua độ linh hoạt của cái l*иg, mặc dù cũng biết khi hổ lớn đến thì vài tấm lưới và kẽm sắt, dây thừng này cũng không thể chống chịu nổi.

Bạch Hi đứng trước ngôi nhà cây nhìn các dân làng dần tản đi, nhìn thấy trong lòng mọi người rõ ràng rất lo lắng nhưng vẫn chiều theo ý cô, trên khuôn mặt non nớt của Bạch Hi lướt qua vẻ phức tạp.

Cũng khá trách con hoa tinh ngu ngốc kia không an tâm người ở thôn Ngưu La này, mặc dù những người này trong con mắt người khác cứ bảo thủ cố chấp tuân theo quy tắc của tổ tiên để lại, nhưng mà ngoại trừ cái này thì không có gì là không tốt.

Huống hồ gì cái quy tắc bảo thủ này, người hưởng lợi cũng là Bạch Hi.

Mọi người dường như đã quên mất chuyện Bạch Hi đi chân núi, tất nhiên đám nhóc Tiểu Thuận Tử về nhà vẫn không tránh khỏi việc bị ăn đòn một trận.

Trên đường rời khỏi, có người kỳ lạ mở lời.

“Này, mọi người có cảm thấy kỳ lạ không?”

“Cái gì kỳ lạ?”

“Là chuyện bà cô biết tiếng thú sao? Có cái gì mà kỳ lạ chứ, mặc dù bà cô nhỏ nhưng có tổ tiên phù hộ mà...”

“Không phải.” Người đó vội vàng xua tay nói: “Chẳng lẽ mọi người không phát hiện sao? Hôm nay bà cô nói chuyện càng giống người lớn đấy, còn nói giỏi hơn cả thằng con mười tuổi ở nhà tôi nữa.”

“Có gì lạ chứ, chẳng phải bà cô luôn học theo chúng ta nói chuyện kiểu người lớn sao?”

Nghĩ đến việc Bạch Hi ỷ mình có thân phận là trưởng bối cứ kiên quyết không thừa nhận mình nhỏ tuổi, không hiểu chuyện, mọi người bất giác bật cười thành tiếng, đám mây đen trong lòng hình như cũng nhạt dần.

Trương Tú nở nụ cười rồi mở miệng nói: “Mọi người không biết đấy thôi, hôm nay bà cô còn nói thành ngữ bốn chữ nữa đấy, cái gì ấy nhờ, à, cái gì mà trưởng giả cái gì mà không được khước từ.”



Trương Tú không nhớ nổi câu nói gốc của Bạch Hi, chị ấy có chút ngại ngùng: “Nói chung câu nói đó của bà cô rất thâm sâu.”

Chị ấy xấu hổ nhìn Trần Nhị ở bên cạnh, ánh mắt thầm đặt câu hỏi vừa nãy bà cô đã nói câu gì thế này?

Trần Nhị chột dạ lắc đầu bày tỏ không biết, cô nhóc cũng không học qua, sao lại biết được chứ.

Một thằng nhóc học cấp hai đứng bên cạnh cúi đầu xuống nghĩ ngợi một lúc rồi ngẩng đầu lên hỏi: “Chị Trần, có phải bà cô nói trưởng giả ban không thể khước từ không?”

“Đúng đúng đúng.” Trương Tú nghe xong lập tức gật đầu lia lịa.

“Đúng là bà cô nói câu này.”

Thằng nhóc thấy mọi người đều dùng ánh mắt tán thưởng nhìn mình, trong lòng cảm thấy vui mừng, sự cố gắng khiến mình được xem trọng hơn một chút, nó giải thích rằng: “Ý nghĩa của câu nói này cũng rất dễ hiểu, ý nói đồ do trưởng giả hoặc trưởng bối ban tặng thì không nên chối từ, không thể không đón nhận.

Những người khác nghe xong đều đồng loạt gật đầu, thì ra là có nghĩa này.

“Thằng nhóc Lý cũng được đấy, quả nhiên là người từng học trung học, rất có học vấn.”

“Giỏi lắm, giỏi lắm, không uổng công học hành.”

“Thằng nhóc Lý, cháu hãy học hành chăm chỉ, cố gắng thi lên cao trung, tới lúc đó sẽ có công việc làm, thế này thì không cần làm ruộng nữa.” Trần Đại Liễu an ủi nói, lại nghĩ đến con trai của mình, trong lòng ông ta thầm mắng chửi, cái đồ vô dụng, sống chết cũng không chịu học hành đàng hoàng.

“Đúng rồi, các hộ gia đình trong thành phố được phát vé vải và vé dầu đấy, nghe nói còn có cả vé kẹo nữa.” Có thể đến thành phố làm việc ăn lương thực thương phẩm, mọi người đều rất trông mong.

Được trưởng bối trong thôn khen ngợi như thế, trên khuôn mặt thằng bé cũng có chút xấu hổ nhưng càng vui mừng nhiều hơn, cha mẹ của thằng bé đứng bên cạnh cũng rất nở mặt, bỗng chốc cảm thấy mình ăn xài tiết kiệm đưa con trai đi học quả nhiên là quyết định đúng đắn.

“Mọi người đừng khen nó nữa, khen nữa nó sẽ kiêu ngạo đấy.”

“Vẫn là Bạch tổ tông nói rất đúng, nếu không có lẽ con trai nhà tôi học xong tiểu học là về nhà rồi.”

Vị Bạch tiểu tông này là cha của Bạch Hi, dù sao cũng đã qua đời nên người trong thôn xưng hô như thế cũng không có gì sai.

Chính trong lúc mọi người đang nói về chuyện ngày đó cha của Bạch Hi cố gắng khuyên mọi người đưa con mình đi trường học hành thì một cô bé mười bốn mười lăm tuổi quay đầu qua nhìn cậu bé được khen ngợi một cái và hiếu kỳ hỏi: “Anh trai Lý, đây là những kiến thức anh học được ở trung học sao?”

Thấy cậu bé gật đầu, cô bé cũng lẩm bẩm kỳ lạ: “Thế tại sao bà cô lại biết chứ?”