Chương 2: Xuyên Về Những Năm Sáu Mươi 2

Ý thức Tống Hòa dần mơ hồ, chỉ nghe được bên tai có chút ồn ào, ánh sáng chiếu vào từ cửa sổ dần dần biến mất…

Không, không phải biến mất, là cô đã nhắm mắt lại.

Cuối cùng trong đầu cô chỉ lóe lên một suy nghĩ------

Tốt xấu gì cũng phải để cô đổi loại điện thoại rồi mới ngất chứ!



Ánh trăng treo cao trên bầu trời đêm, xuyên qua những đám mây, ánh sáng chập chờn gieo trên mặt đất.

Nhiệt độ mùa thu ban đêm không cao, gió đêm thanh mát, nhưng lúc này đây, những người trên mảnh đất này không một ai có lòng dạ cảm nhận sự mát mẻ của gió thu.

Cơ thể choáng váng, vẻ mặt hốt hoảng, đầu tóc bù xù, đôi mắt trống rỗng, có thể thấy được tất cả mọi người đều có vẻ uể oải, mặt mày xanh xao.

Mọi người tụ hai tụ ba ngồi ở ven đường, gò đất, hoặc là dựa vào tảng đá to bên cạnh.

Ánh lửa sáng lên giữa nhóm người, có người mượn chút ánh sáng này khom người tìm thức ăn khắp nơi.

Thức ăn ở đây cần đánh dấu ngoặc kép, bởi vì khoảnh khắc này trong lòng mọi người, vỏ cây, lá cây, thậm chí bùn đất đều là thức ăn.

Có người lại âm thầm kêu gọi người trong nhà vây cạnh mình, sau đó cẩn thận lấy mấy vài củ khoai lang ở túi trong ngực bẻ ra chia cho người nhà.

Một miếng nhỏ còn thừa lại thì đặt trong lò đất nhỏ, xong lại chôn lò đất vào trong đống lửa.

Hết cách, người lớn có thể ăn khoai sống, nhưng trẻ con vừa mọc răng lại không ăn được.

Mà thứ khác có thể nấu khoai thì càng không có, cho nên chỉ có thể mạo hiểm dùng lò nấu.

Trong thời điểm quan trọng này, người vây xung quanh trong tay ai cũng cầm một cây gậy to, đôi mắt vốn đờ đẫn lúc này trở nên hung tợn sắc bén, không chớp mắt nhìn chằm chằm xung quanh.

Giống như chỉ có người đến gần thì họ sẽ dùng gậy gỗ đánh.



Những người đói lâu vô cùng nhạy cảm với hương thơm.

Âm thanh ùng ùng phát ra từ lò đất bị tiếng bị ngị lửa lốp bốp áp xuống, biến mất trong gió.

Nhưng hương thơm thoang thoảng từ hơi nước lại bị nhóm người nhạy cảm bắt được.

“Thơm quá, con đói.” Đứa nhỏ núp trong vòng tay mẹ không ngừng gửi mùi thơm, thông qua kẽ tay mẹ nhìn thấy hơi nước cuồn cuộn trong ánh lửa cách đó không xa, nuốt nước miếng ừng ực.

Người mẹ sờ soạng đứa con gầy gò thì thầm nói: “Ngủ đi, ngủ rồi sẽ không đói nữa.”

Hôm qua mẹ cũng nói như vậy, đứa nhỏ đã hiểu được tình huống bây giờ là như nào, cũng hiểu được lúc này đây cha mẹ căn bản không có thức ăn.

Nó cuộn tròn ngoan ngoãn vùi mình vào trong vòng tay mẹ.

Lại là một cơn gió chiều thổi qua, cuốn bay bụi lên bay vào người. Màn đêm dần lên cao, mọi người không còn sức để nói chuyện, chỉ có tiếng bụng đói kêu liên tục, để giảm cơn đói, những người gác đêm không ngừng uống nước.

Tuy nhiên, chính trong đêm khuya thanh vắng này, một giọng nói non nớt vang lên từ rìa bên ngoài.

“Mẹ!”

“Chị cả!”

“Mẹ, chị cả!”

Giọng nói đầy tuyệt vọng.

Nó nằm sau một tảng đá lớn, ánh trăng không thể lọt vào, ánh sáng của lửa chiếu không tới, có vài đứa trẻ đang lộ ra vẻ mặt khϊếp sợ, run lẩy bẩy bổ vào hai người lớn hét lên.

Không một ai đứng dậy đi xem, thậm chí biểu cảm trên mặt cũng không hề thay đổi.

Không phải máu lạnh, mà là trên đường chạy nạn, cảnh tượng như này họ đã chứng kiến nhiều rồi.

Đi lại, nói chuyện, đều cần thể lực.

Còn có, chỉ cần không đi xem, trái tim sẽ cứng rắn hơn một chút. Nếu như đi rồi, chịu không nổi lấy ra một ít thức ăn cứu mạng họ thì làm như nào?



Đều là hàng xóm láng giềng…ài!

Bọn họ thở dài trong lòng một tiếng.

Tống Hòa một nhà bảy người, chỉ còn lại bốn người phụ nữ và trẻ em, bây giờ, hai người còn có thể làm được việc cũng đã đi, hai người còn lại đều chưa tới bốn tuổi, có khi…

“Là ba người.” Có người dựa vào gốc cây nhẹ giọng nói, “Em trai của vợ lão Tống còn lưu lại một đứa, bằng tuổi với đôi song sinh nhà lão Tống.”

Đúng vậy, nhà mẹ đẻ vợ lão Tống ba người cũng đã mất đi hai, chỉ còn lại một đứa trẻ.

Nhưng cái này có gì khác biệt sao?

Mọi người nhìn vầng trăng, che lại tiếng kêu bên tai, ánh mắt dần trở nên thờ ơ.

Tống Hòa cảm nhận được rõ ràng rằng mình đang “bị dung nhập.”

Linh hồn phiêu đãng rồi chìm xuống, tiếp đó cảm thấy có một lực hút, sau đó bị đưa vào một cơ thể.

Cô bắt đầu có cảm giác.

Lạnh, đói, còn có cơn đau do bị đá đè lên người.

Qua mấy giây sau, cô đã có thể khống chế thân thể của mình, tiếng thút thít bên tai khiến đầu óc cô dần tỉnh lại.

Tống Hòa mở mắt ra, trước mắt một mảnh tối đen như mực, sau khi quen một lúc, cô mới có thể nhìn thấy rõ cảnh tượng trước mắt.

Mà lúc này, mấy người đang khóc lóc thảm thiết thấy cô đã tỉnh lại thì nằm trên người cô khóc lớn.

“Chị cả, chị đừng ngủ, nhìn mẹ xem, mẹ còn chưa tỉnh.”

“Huhu, chị, em muốn ôm.”

Tống Hòa: “…”