Chương 21: Cô Cháu Gặp Mặt 2

Khi Trương Tú Quyên phát hiện bản thân chỉ là đang đàn gảy tai châu thì càng tức đến ngã ngửa, tức giận nói: “Cô dừng lại đi, về nhà bón sữa cho Thạch Đầu, làm việc mà cứ tâm hồn treo ngược cành cây."

Nói xong một lúc lâu, Tống Ninh Ngọc mới sửng sốt quay đầu lại, "Sao sao ạ? Cho Thạch Đầu cái gì?”

Trương Tú Quyên nén giận: "Thạch Đầu còn nhỏ như vậy có thể làm gì được? Đương nhiên là cho nó bú! Đi cho con bú đi. Đại Nữu ở nhà một mình như vậy, không có người lớn trông coi, cô còn không về xem?"

“Ồ.” Tống Ninh Ngọc nhăn mày, phủi tay đứng thẳng dậy, men theo bờ ruộng đi lên đường.

Nhưng chưa được một lúc, cô ấy lại gãi đầu quay lại, “Mẹ, Đại Nữu không phải đến nhà cô nó rồi sao?”

Trương Tú Quyên hít sâu một hơi, trừng mắt: “Cô là mẹ Đại Nữu hay tôi là mẹ nó, nó có đi nhà cô nó không cô còn hỏi tôi à?”

Tống Ninh Ngọc vỗ đầu, “Không đúng, là hôm qua Đại Nữu đến nhà cô.” Cô ấy hơi chán nản nói: “Xin lỗi mẹ, gần đây con hay quên chuyện.”

Nói rồi lại vội vã từ bờ ruộng chạy lên đường.

Trương Tú Quyên càng nghĩ càng cảm thấy không đúng, suy nghĩ một lúc, sợ đứa con dâu hay quên chuyện này làm ngã luôn cả Thạch Đầu con của chính mình nên nhanh chóng đặt liềm xuống đuổi theo.

Nơi này lâu ngày không có mưa, thời gian đủ cho thôn dân làm việc. Rất nhiều người dốc sức thu hoạch, lúc này trên đường thật sự không có bao nhiêu người.

Tống Ninh Ngọc cắm đầu đi, Trương Tú Quyên chạy theo một lúc mới đuổi kịp.



“Ôi ôi, cô làm việc thì chậm chạp mà sao đi đường lại nhanh thế.” Trương Tú Quyên vỗ bụi trên người, vuốt lại tóc thấp giọng lầm bẩm: “Tôi thấy cô chắc phải đi tìm bà bói thôn bên cạnh xem đi, sinh được đứa con mà mất hết cả hồn. Đúng là kỳ lạ, cô cũng không phải là lần đầu sinh con…”

“Cô cứ nói với mẹ, có phải là nhớ nhà rồi không? Lần trước không phải cô gửi điện tín rồi sao? Còn kêu Cường Tử đi gửi hai lần. Mặc dù không có tin tức nhưng cũng có thể là do nhà bà thông gia không lên huyện. Không phải cô nói từ nhà cô đến công xã phải đi mất nửa ngày…”

Triệu Tú Quyên huyên thuyên cả đường, đột nhiên thấy con dâu xui xẻo của con trai mình dừng lại, mắt nhìn về phía trước.

“Ôi mẹ ơi!”

Triệu Tú Quyên giật mình, không khỏi lùi về sau một bước.

Bà ta dọc theo tầm mắt nhìn qua, thấy mấy đứa nhỏ đen nhẻm đứng dưới gốc cây đa đầu làng, bộ dạng đó, nhìn còn thảm hại hơn cả ăn mày.

Bà ta chỉ vào chúng: “Các cháu…”

Còn chưa nói xong đã thấy đứa nhỏ lớn nhất run rẩy rơi nước mắt, bỗng nhiên kêu to:

“Cô ơi-----“

Hu hu, người thân, cô đi lâu như vậy, cuối cùng đã nhìn thấy mục tiêu rồi!



Tống Hòa trong lúc rơi nước mắt còn không quên vỗ vào đôi long phượng thai ở bên cạnh, “Nhanh, gọi cô.”

“Cô!”

Một tiếng “cô” giòn giã giúp Triệu Tú Quyên hồi thần, bà ta trừng lớn mắt, miệng mở ra đóng lại nhưng không nói được lời nào, nhìn mấy đứa nhỏ đen nhẻm đó, lại nhìn cô con dâu của mình, trong đầu một mảnh trống không.

Nhưng giây tiếp theo, đứa con dâu xúi quẩy của bà ta kêu lên một tiếng rồi xông qua đó, “Hà Hoa phải không, có phải là Hà Hoa không?”

Tống Ninh Ngọc hoang mang chạy qua kéo Tống Hòa nhìn trên nhìn dưới, lại nhìn ra phía sau cô, ôm mặt cô chăm chú nhìn, nghẹn ngào hỏi: “Sao các cháu lại đến đây? Ông bà cháu đâu? Cha mẹ cháu đâu? Bọ họ đi đâu rồi?”

Tống Hòa khóc nói: “Cha mẹ ông bà đều mất rồi, mất ở trên đường!”

Oa, cô khổ quá, Tống Hòa thật sự cảm thấy bản thân quá là khổ. Cô vừa tốt nghiệp đại học, vừa tìm được công việc lý tưởng, mắt thấy sắp có cuộc sống hạnh phúc, tại sao lại đến cái nơi như này?

Đúng là nghiệp chướng mà!

Bao nhiêu không cam lòng khủng hoảng cùng căm hận, giây phút này Tống Hòa mượn lý do này khóc hết tất cả ra.

“Cha mẹ!”

Cô cháu hai người, một người khóc cho người thân đã khuất của mình, một người khóc cho cuộc sống đã rời xa của mình, trong bỗng chốc lại vô cùng hòa hợp, nước mắt rơi như mưa ôm nhau khóc nức nở!