Chương 22: Ba Đứa Bé? 1

"Nhanh, nhanh đi vào!" Trương Tú Quyên đẩy cửa sân ra, lau nước mắt ở khóe mắt, "Đây thật sự là số khổ mà, nhà sui gia chịu khổ rồi!"

Trong lòng không khỏi xúc động, cháu gái này của nhà sui già thật khổ, một cô bé nho nhỏ còn dẫn theo ba em trai em gái, cũng không biết đoạn đường này đã vất vả như thế nào.

... Từ từ đã, ba đứa?

Đột nhiên Trương Tú Quyên quên khóc, nghi ngờ nhìn mấy đứa trẻ núp sau lưng Tống Hòa.

Vợ của anh trai con dâu sinh ba đứa?

Một bên hình như con dâu vẫn không phát hiện được chỗ không đúng, giống như du hồn, nắm chặt tay Tống Hòa, hu hu khóc không thành tiếng.

Sau khi ngồi xuống, Tống Ninh Ngọc mới run giọng hỏi: "Hà Hoa à, ông nội bà nội của cháu đi lúc nào?"

Tống Hòa nước mắt lã chã suy nghĩ một lát, sau đó cho ra thời gian chính xác: “Ông nội là buổi trưa của mười sáu ngày trước, bà nội khoảng buổi tối mười giờ cùng ngày."

"Hu hu, cha, mẹ, sao cha mẹ lại đi như vậy hu hu!" Trong nháy mắt Tống Ninh Ngọc khóc lớn, vỗ ngực bùm bùm: "Con nói ngày đó sao tự nhiên lại cảm thấy lo lắng trong lòng, cha mẹ ơi, con gái bất hiếu, ngay cả gặp mặt cha mẹ lần cuối cũng không được!"

Cô ấy không ngồi thẳng người, ngước đầu lên khóc lớn, đau lòng đến nổi mệt mỏi tê liệt ngã xuống đất, Tống Hòa vội vàng đỡ cô ấy dậy.

Tống Ninh Ngọc hoàn toàn không thể ngừng khóc được, chủ yếu là mới sinh con xong, trong lòng ngột ngạt mấy ngày, lại thấy nhà mẹ đẻ mình chỉ còn lại có mấy người, cha mẹ và anh chị dâu đều mất, quả thật chính là thảm kịch nhân gian.



Tiếng khóc truyền đi rất xa, ngay cả người làm việc trên ruộng cũng nghe được.

Vương Quế Hoa đứng thẳng người, cẩn thận lắng nghe tiếng khóc truyền đến kia, nghi ngờ hỏi: "Xảy ra chuyện gì? Mọi người có nghe được tiếng khóc không?"

Người bên cạnh cũng không nhịn được bỏ công việc trên tay xuống nghiêm túc lắng nghe, quả nhiên, hình như nghe được từng trận tiếng khóc.

Thím Thúy Hoa lau mồ hôi, nhíu mày nói: "Đây là khóc tang mà, xong đời, nhà ai có người chết?"

Thím Thúy Hoa vừa nói như vậy, tất cả mọi người không nhịn được nhìn xung quanh, người làm việc trên ruộng bắt đầu xôn xao.

Trong thôn người lớn tuổi nhất là cụ Thụ Bì, sinh ra vào lúc tiền triều còn chưa bị lật đổ, tổ tiên từng làm quan lớn, ông cụ còn từng đánh quỷ, đôi mắt bị mù đó, chính là lúc xúc phạm quỷ bị làm mù.

Nhưng ông cụ Thụ Bì mới vừa còn ở trong ruộng mà, hơn nữa trong nhà ông cụ không còn ai cả, sao có con cháu khóc tang được.

Mọi người từ từ liếc mắt nhìn qua thím Quế Hoa, bà nội của thím Quế Hoa là người có tuổi cao xếp thứ hai trong thôn.

"Đừng nhìn tôi, chắc không phải là nhà tôi đâu?" Thím Quế Hoa nhướng mày, "Bà nội nhà tôi còn cường tráng lắm, hơn nữa cả nhà tôi đều ở chỗ này, ai ở nhà khóc tang đâu?"

Đúng vậy, là ai?

Đột nhiên, có một người đàn ông khỏe mạnh chạy nhanh về phía trước giống như chó sói, không đến mấy giây đã biến mất trong tầm mắt của mọi người.



...

"Ai đó?"

"Cường Tử nhà đại đội trưởng đi."

"Nhà Cường Tử? Không đúng, nhà đội trưởng đâu có người già."

"Nhưng tôi nghe tiếng khóc này có chút giống với vợ Cường Tử nha."

Lý Quốc Cường chạy như bay về nhà, nửa phút ngắn ngủi, trong lòng đã nghĩ vô số khả năng.

Mẹ của anh ta còn trẻ nha, một bữa có thể ăn năm cái bánh sáu củ khoai lang, còn có thể cầm cái cán giã bột đuổi đánh anh ta ba dặm, không thể xảy ra chuyện gì được?

Vợ anh ta, nhìn bề ngoài thì yếu đuối một chút, nhưng thân thể thật sự không yếu, sức tay không nhỏ, eo của anh ta còn có một mảng máu bầm chưa tan đây!

Hơn nữa đang khóc chính là vợ anh ta, vậy cô ấy không phải là người xảy ra chuyện.

Em trai em gái trong nhà cũng không phải, em trai em gái xảy ra chuyện vợ anh ta cũng sẽ không khóc ra loại khóc này.

Vậy là ai chứ? Đại Nữu, con gái lớn của anh ta sao? Hay là Thạch Đầu. con trai út của anh ta?