Chương 23: Ba Đứa Bé? 2

Lý Quốc Cường càng nghĩ càng căng thẳng, hận không thể một giây tiếp theo về đến nhà.

"Ầm----"

Cửa bị mở mạnh ra, Lý Quốc Cường nhanh chóng liếc nhìn trong sân một cái, sau đó nhanh chóng đi vào nhà, thấy con gái con trai còn ở trong nhà, nhất thời thở phào nhẹ nhõm.

Sau khi tỉnh táo lại, anh ta nghe được tiếng khóc rõ ràng rồi.

"Cha ơi, mẹ ơi, con gái bất hiếu dập đập với cha mẹ, anh trai ơi, chị dâu ơi, sao hai người có thể nở bỏ lại mấy đứa trẻ mà đi chứ!"

Từng trận tiếng khóc truyền vào nhà, rõ ràng Đại Nựu đã bị hù dọa, tò mò nằm sấp ở cửa nhìn ra phía ngoài, mà Thạch Đầu vừa đầy tháng thì lại cười hì hì, trông rất vui vẻ.

Sau khi Lý Quốc Cường thả lỏng người, cả người chảy đầy mồ hôi lạnh.

Đôi mắt của Đại Nữu tràn đầy tò mò: "Cha, mẹ sao vậy?"

Vẻ mặt căng thẳng của Lý Quốc Cường vẫn chưa biến mất, lúc này sắc mặt có chút kỳ lạ.

Đối với chuyện này anh ta nên đau lòng đi, quả thật anh ta nên đau lòng.

Lý Quốc Cường nghiêm túc suy nghĩ một chút, lộ ra vẻ mặt đau đớn trời đất sụp đổ, từ từ đi ra ngoài, ngồi bên cạnh Tống Ninh Ngọc khóc với vợ.

Chao ôi má ơi, bộ dạng này thật làm cho Trương Tú Quyên đau răng.

...

Trời bắt đầu tối, đống ngũ cốc trên sân phơi được thu vào, sau khi đưa vào kho khóa kỹ, người nông dân mới dám yên tâm rời đi.

Nhiều nông dân ở trong ruộng cũng bắt đầu xếp hàng ghi điểm công, đội ngũ hò hét ầm ỉ, náo nhiệt hơn ngày thường một chút.



Buổi chiều có người len lén đi đến nhà đội trưởng xem náo nhiệt, tất cả mọi người cũng biết được rồi, nhà mẹ đẻ ở tỉnh khác của con dâu nhà đội trưởng gặp nạn, cha mẹ anh chị dâu đều đã qua đời, chỉ để lại mấy đứa bé!

Hết lần này đến lần khác, cô bé lớn choai choai kia lại có thể dẫn theo em trai em gái, một đứa cũng không sót đi đến thôn Lý gia bọn họ!

"Mọi người nói thử xem. sao cô bé kia có thể làm được chứ? Một người dẫn theo em trai em gái nhiều ngày như vậy? Tôi thấy ba đứa bé kia cũng không ốm đến nổi da bọc xương đâu."

"Tại sao không ốm thành da bọc xương? Đó chính là do cha mẹ đều nhường hết đồ ăn cho mấy đứa bé rồi. Tôi nói này, dưới tình huống đó cha mẹ không nên nhường hết đồ ăn cho con cái, dù sao cũng phải để lại cho mình một miếng. Nếu không mình chết rồi, đứa bé cũng không sống được bao lâu, cũng may mấy đứa bé kia mạng lớn..."

"Cũng là cô bé kia có bản lĩnh!"

Trái lại thím Thúy Hoa tò mò: "Mọi người nói, với cái tuổi này, nào có chỗ dư lương thực nuôi mấy đứa bé chứ?"

Tính toán số người trong nhà đội trưởng một chút, chỉ có sáu người là có thể kiếm được điểm công, nhưng trong sáu người đó, lại chỉ có đội trưởng và Cường Tử là có thể kiếm đầy điểm công.

Không cần phải nói đến thím Tú Quyên, bà ấy là một người lợi hại, chỉ kém hơn đàn ông một chút. Con gái út của thím Tú Quyên vẫn còn đi học ở công xã, vào lúc vụ mùa bận rộn cũng không về giúp được

Còn con trai út của thím Tú Quyên, tuy rằng về mặt làm ruộng không sánh bằng với Cường Tử, nhưng cũng được tính là có bản lĩnh, tuy nhiên cũng không thể lấy điểm công của người ta nuôi trẻ con nhà mẹ đẻ của chị dâu được, người ta cũng sắp đến tuổi làm mai rồi.

Mà người duy nhất cần nuôi mấy đứa bé chính là vợ của Cường Tử, mỗi ngày điểm công kiếm được cũng không nhiều hơn đám nhóc choai choai trong thôn bao nhiêu.

Ai, cho nên chuyện này trở nên náo nhiệt rồi.

Một nhà người ta chỉ còn lại mấy đứa bé, đừng nói vợ Cường Tử liều mạng che chở, ngay cả những người ngoài như bọn họ cũng không có cách nào bảo mấy đứa bé rời khỏi thôn Lý gia.

Đứa bé lớn có một chút như vậy, có thể ăn được bao nhiêu chứ?

Mắt thấy sản lượng lương thực trong thôn không tệ, tất cả mọi người đều không suy nghĩ nhiều nữa. Lúc này người trong thôn cũng không khỏi sinh ra mấy phần đồng cảm với mấy đứa trẻ sinh ra không có cha mẹ.