Chương 34: Chuyển Đồ Vào Nhà Mới 2

Sửa xong phát hiện quần áo của chị em cô có rất nhiều, ít nhất mấy năm nay không cần buồn rầu vì chuyện vải vóc và bông vải.

Tống Hòa đặt mấy cái rương trúc ở bên trong cạnh giường. Mặt bên trong giường có một cái cửa sổ, bên cửa sổ có một nơi giống như sân thượng nhỏ.

Phòng ở đời sau của cô cũng có cái này, bị cô sửa lại thành cái giường nằm nhỏ, mùa đông có thể nằm ở trên phơi nắng, thư giãn.

Bốn cái rương trúc đặt ở bốn góc của sân thượng nhỏ, ngày thường để chút đồ lặt vặt và quần áo thường ngày.

Ngôi nhà từng chút một được lấp đầy, mặc dù còn rất đơn sơ, nhưng dù gì cũng có không khí người ở.

Sau khi Tống Hòa đi loanh quanh một vòng, đi tới cửa chính nói với chú Đại Tráng đang dời tủ gỗ vào phòng bếp: “Chú, ngày mai chú có rảnh giúp cháu làm một cái bàn đọc sách nhé."

Đại Tráng nhẹ nhàng đặt tủ gỗ vào phòng bếp, "Bàn đọc sách để trong phòng sao?"

“Vâng." Tống Hòa gật đầu một cái, "Cháu muốn sau này để đám Đại Oa ngồi làm bài tập trên đó."

Cô khoa tay múa chân nói: "Phải làm ba cái bàn đọc sách, không cần quá lớn, đủ một người ngồi là được rồi. Ừ, có thể tách ra, có thể ghép lại, còn phải gắn thêm băng ghế, đến lúc đó đặt dựa vào dưới cửa sổ."

Lý Quốc Tráng ngạc nhiên nói: "Cháu đây là định đưa ba đứa bé kia đến trường học sao?"

“Vâng ạ."

Tống Hòa gật đầu một cái, nhất định phải đi học, đợi lớn thêm mấy tuổi cô sẽ đứa bọn trẻ đi học.



"Bây giờ còn quá nhỏ, cháu định trước tiên tự dạy ba đứa một chút, đợi khi đến tuổi đi học ba đứa sẽ thích ứng tốt hơn."

Vào lúc này Lý Quốc Cường không nhịn được cũng lên tiếng: "Tiểu Hòa, cháu là muốn cùng lúc đưa ba đứa Đại Oa đi học?"

Tống Hòa nháy mắt mấy cái, bối rối chớp mắt: “Đúng vậy ạ."

Nếu không thì sao?

Chẳng lẽ còn có thể đưa từng đứa đi học sao?

Hình như có thể nha!

Lý Quốc Cường ngạc nhiên nói: “Một mình cháu ở nhà đã rất cực khổ rồi, một hơi cung cấp tiền cho ba đứa đi học cũng rất tốn sức, không bằng trước hết để cho Đại Oa đi học trước, qua hai năm nữa lại để cho Tiểu Muội và Mễ Bảo đi sau, như vậy cháu cũng có thể thoải mái hơn."

Ở trong thôn nhà có nhiều con đều làm như vậy, học phí đắt, lớn đi học xong, đợi hai năm tích góp đủ tiền lại đưa nhỏ đi học."

Trẻ con năm sáu tuổi có thể làm chút chuyện nhỏ, trẻ con bảy tám tuổi còn có thể cắt cỏ heo kiếm được một chút điểm công, như vậy người lớn cũng có thể thoải mái một chút.

Lý Quốc Cường giải thích với Tống Hòa, Lý Quốc Tráng cũng gật đầu khẳng định thêm.

Nhưng Tống Hòa lại lắc đầu một cái: “Như vậy sao được chứ, muốn đi học thì cùng nhau đi học, dù có nghèo đi nữa cũng phải góp đủ tiền học phí."

Tuổi của ba đứa bé đều giống nhau, dựa vào cái gì chỉ có thể để một đứa đi học, còn hai đứa còn lại trong lòng sẽ có cảm thấy như thế nào?

Bất cứ việc gì phải xử lý công bằng, đều ở trong cùng một gia đình, phải giữ cho chén nước được thăng bằng mới tốt được.



Trong lòng Lý Quốc Cường rất muốn nói học phí rất khó kiếm. Đầu năm nay, làm việc một năm trong độ, cũng chỉ có thể kiếm được mười mấy đồng, có người còn phải đưa lại cho đội mười mấy đồng nữa!

Nhưng thấy vẻ mặt kiên định của Tống Hòa, lời muốn nói của Lý Quốc Cường bị mắc kẹt trong cổ họng.

Vì tránh hiểm nghi bọn họ không có hỏi trên người Tiểu Hòa còn bao nhiêu tiền, trong đầu lại nghĩ nếu lúc đó Tiểu Hòa không có đủ tiền, thì người làm dượng như anh ta thêm vào một chút cũng được.

Nhà anh ta ít trẻ con, áp lực không lớn, quan trọng nhất chính là đến lúc đó cũng có thể làm bạn với Đại Nữu nhà anh ta.

Hai anh em giúp Tống Hòa sửa phòng bếp một chút. Lại xây mới lò bếp trong phòng bếp, nhưng không có nồi, chỉ có thể đặt một cái lò.

Đầu năm nay rất khó mua nồi sắt, lúc luyện sắt thép người bị liên lụy không ít. Đừng nói nhà của Tống Hòa, ngay cả trong thôn nhiều nhà cũng không có nồi sắt.

Phòng bếp không được tính là quá lớn, nhưng đặc biệt sáng sủa!

Bên cạnh bếp lò có một cái cửa sổ lớn, ngoài cửa sổ bày một cái vại đựng nước. Vại nước này cũng rất đắt, Tống Hòa phái tiêu một đồng tám mới có thể mua được từ xưởng lò.

Lúc ấy Tống Hòa nghĩ cái vại nước lớn này chứa đầy nước cũng có thể dùng được hai ba ngày, cho nên khẽ cắn răng mua cũng xem như thuận tiện cho mình, tránh mỗi ngày phải đi đến bờ sông múc nước.

Nhưng lúc sửa nhà, Lý Quốc Cường phát hiện một nguồn nước nhỏ trên ngọn núi sau nhà thuốc, vì vậy dùng ống trúc làm thành ống nước, dẫn nước chảy vào bên trong vại nước.

Lập tức Tống Hòa vui vẻ đến mặt mày hớn hở, việc này không chỉ giải quyết vấn đề sử dụng nước mỗi ngày, nước dư lại còn có thể dẫn đến vườn rau, cho nên vấn đề tưới rau cũng đã giải quyết hơn phân nửa!

Cũng đừng xem thường chuyện này, sau khi người trong thôn biết được nhà cô có thể dẫn nước, đều hâm mộ vỗ bắp đùi, hận không thể lập tức về nhà tìm xem thử gần nhà mình có nguồn nước hay không!