Chương 40: Lập Ra Quy Tắc 3

Trong nháy mắt mấy đứa bé mở to mắt, không nhịn được nhìn chằm chằm Tống Hòa.

Tống Hòa khẽ mỉm cười, đánh ra một kích cuối cùng: "Chẳng qua cũng có một cách, các em cũng có thể sống thoải mái như vậy, đó chính là tất cả mọi chuyện trong nhà đều sẽ do chị làm, toàn bộ đều đè trên người chị, như vậy cũng được nha.”

Nói xong cô nhìn chằm chằm ba đứa bé.

Chỉ thấy ba đứa bé điên cuồng lắc đầu, Mễ Bảo cũng sắp khóc, hoảng hốt nói: "Vậy chị, vậy chị sẽ không vui."

"Đúng không, cho nên?”

"Cho nên phải giúp chị làm việc?"

"Có thật không?" Cô lại nhìn Đại Oa và Tiểu Muội ngồi ở hai bên.

Đại Oa và Tiểu Muội cũng không ngừng gật đầu.

Tống Hòa thở một hơi nhẹ nhõm.

Được rồi!

Cô cười một tiếng, móc một tờ giấy từ dưới bàn.

"Nào nào nào, chị đều đã sắp xếp xong rồi, ai làm gì vào ngày nào chị cũng đã viết rõ ràng.

Nhưng không cho chơi xấu đổi ý, sẽ có các biện pháp trừng phạt, sau khi chị nói xong sẽ dám lên tường của phòng ngủ, mỗi ngày bốn người chúng ta sẽ làm việc dựa theo việc đã sắp xếp trên đó. Chị cũng không phải là người gia trưởng, sẽ không ép ba đứa, đều là các em tình nguyện, đúng không."

Ba đứa trẻ gật đầu.

Thật ngoan!

Đây đều là thiên sứ!

Tống Hòa cầm tay ba đứa bé, viết tên của ba đứa xuống giâý, sau đó vui vẻ dán lên chỗ... Không quá nổi bậc trong phòng ngủ.

Ừ, cô sai bảo con nít làm chuyện nhà là một chuyện, mà có để người ngoài biết hay không lại là một chuyện khác.



Ở bên ngoài hình tượng của Tống Hòa chính là chị cả tốt.

---

Kết thúc cuộc nói chuyện, Tống Hòa mở cửa ra, nhưng hình như lúc nãy cô đã nói chuyện quá nghiêm trọng, vào lúc này lại không có đứa nào muốn đi ra ngoài chơi.

Tống Hòa buồn bực: "Lúc trước không phải ba đứa muốn đi ra ngoài chơi sao? Tiểu Muội, không phải em muốn đi bắt chim sẻ với Cẩu Oa Tử sao?"

Cô còn muốn thừa dịp mấy đứa bé không ở đây, lén chuyển đồ trong phòng bếp không gian đi ra ngoài nha.

Vậy mà ba đứa bé lại lắc đầu một cái, Đại Oa ôm lấy cây chổi: "Chị, em giúp chị quét sân."

Tiểu Muội và Mễ Bảo cũng không cam lòng yếu thế, dồn dập nhìn xung quanh tìm mục tiêu:

"Em đi nhổ cỏ."

"Em, em đi tìm sâu, cho gà ăn."

Trên trán Tống Hòa tràn đầy vạch đen, "Đi chơi đi đi chơi đi, sân này còn sạch, hơn nữa chúng ta làm gì có gà."

Nhà của chị em cô quá nghèo, trộm tới cũng phải cúi đầu ba cái.

Hơn nữa, trước khi dọn đến nhà mới cũng đã vệ sinh xong rồi, còn sạch sẽ hơn cả tổng vệ sinh nữa.

Vừa sạch sẽ vừa vệ sinh!

"Nghe chị kêu các em, nhớ phải về nhà nhé!"

Tống Hòa đuổi mấy đứa ra cửa, "Nhớ, đừng đi đến chỗ nguy hiểm, chỉ có thể chơi ở sân phơi lúa thôi, không cho đi những chỗ bên cạnh.”

"Nhớ rồi ạ."

Xung quanh sân phơi lúa có một vòng ghế, chỉ cần trời không mưa, có rất nhiều người lớn ngồi ở đó.

Đặc biệt là ngày mùa đông có mặt trời, trên sân phơi lúa càng có nhiều người hơn, vừa phơi nắng vừa nói chuyện.



Ba đứa trẻ chơi ở đó Tống Hòa cũng yên tâm, chỗ đó an toàn.

Sau khi ba đứa Đại Oa đi ra cửa, Tống Hòa nhanh chóng đóng cửa lại, cài chốt gài then.

Đầu tiên cô xách hơn nửa thùng khoai lang vào phòng bếp, lấy ra từng cái khoai lang đặt xuống đất.

Khoai lang như vậy có thể giữ lâu hơn một chút.

Khoai lang mà Tống Ninh Ngọc cho đều loại tốt, Tống Hòa thấy không bị nứt chỗ nào.

Lúc lấy đến đáy thùng, đột nhiên cô dừng lại động tác, từ từ lấy một túi vải ra, mở ra nhìn thử, bên trong là gạo trắng lóa.

Giờ phút này trong lòng Tống Hòa có một cảm giác không tên, trăm loại mùi vị quanh quẩn trong lòng.

Ở mặt tình cảm, Tống Hòa chưa từng đặt mình vào vị trí của Hà Hoa.

Lúc còn chưa đến thôn Lý gia, trong lòng cô đã quyết định chỉ xem Tống Ninh Ngọc là cô ruột, đối xử như họ hàng.

Nhưng sống chung một thời gian ngắn, Tống Hòa phát hiện Tống Ninh Ngọc xem chị em cô là người thân ruột thịt, thậm chí cũng không khác gì với Đại Nữu, Thạch Đầu.

Cô có chút hoảng hốt, có chút thụ sủng nhược kinh, rất khó tưởng tượng chỉ là một họ hàng, lại có thể tính toán cho cô, lo lắng mọi chuyện cho cô như vậy.

Tống Hòa muốn đền ơn, nhưng không biết đền ơn thế nào.

Cô có chút nhục chí, ngồi trên băng ghế nhỏ trước bếp lò, luôn cảm giác mình chính là một người vô dụng, vai không thể gánh tay không thể cầm, còn không chịu khổ bằng nguyên chủ.

Cũng không thể dựa hết vào nhà bếp trong không gian, có một ngày cũng sẽ ăn hết đồ trong nhà bếp.

Đến lúc đó, lại để cho nhà của cô ruột tiếp tế sao?

Cô không mặt dày như vậy.

Tống Hòa chống đầu nhíu mày, xuyên qua cửa sổ phòng bếp nhìn núi xanh ở phía xa xa.

Không lẽ chỉ có thể xuống ruộng làm việc sao?