Chương 28: Ở riêng

Phương Á Phân đáp:

"Đúng là có nhiệm vụ nuôi heo, đại đội cấp cho giấy chứng minh để đến xưởng nuôi heo nhận heo, nuôi heo có lương thực phụ, nếu cân nặng của heo vượt quá mực trọng lượng quy định, vậy thì có thể nhận thêm thịt heo, còn về gà thì một gia đình được nuôi hai con, đều thuộc về mình.

Gà mái nhà chúng ta mỗi ngày có thể đẻ hai quả trứng thi thoảng chỉ có một quả. Vì thế trứng gà thường nhường cho người mang thai cần bồi bổ cơ thể, không đủ để tích trữ."

Bạch Lộ lại hỏi: "Vậy nếu như nhà anh cả và anh hai ra riêng thì mỗi nhà đều có thể nuôi thêm heo và gà đúng không ạ?"

Người nhà họ Vương ngây người, không phải vì vấn đề nuôi heo, mà vì làm gì có chuyện con cái còn nhỏ đã cho ra ở riêng?

Phương Á Phân nói: "Cho dù muốn ra ở riêng cũng phải đợi đến lúc con và Hữu Vọng lập gia đình đã, ít nhất mười năm nữa."

Vương Hữu Vọng mới có mười ba tuổi.

Bạch Lộ thở dài: "Nhưng mà nếu nhà chúng ta ở riêng, mỗi ngày sẽ có hơn bốn quả trứng, nói cách khác, ít nhất trong mười năm mỗi ngày chúng ta đều được ăn bốn quả trứng."

Cô là một người hiện đại, rất tán thành chuyện ở riêng, sau khi ở riêng thì cuộc sống của vợ chồng Vương Đại Kiều sẽ nhẹ nhàng hơn, với cả lợi ích của việc ở riêng quá rõ ràng.

Nhưng cô cũng chỉ cảm thán trong lòng thế thôi, chứ cô không có ý muốn người nhà họ Vương nhất định phải chia nhà.

Nghe cô nói thế, cả nhà họ Vương kinh ngạc đến ngây người, chưa từng có ai nghĩ đến chuyện như vậy.

"Mỗi ngày bốn quả trứng gà, vậy mười năm bao nhiêu quả?" Phương Á Phân hỏi.

Bạch Lộ đáp: "Nếu tính theo cân, một cân tám quả, vậy mười năm là 1800 cân. Mẹ ơi, hợp tác xã cung tiêu thu mua trứng bao nhiêu một cân?"

Phương Á Phân : "Trả bốn hào một cân."

Bạch Lộ tính toán: "Vậy 1800 cân bán được 720 đồng, nhiều tiền quá. Mười năm kiếm được 720 đồng, vậy một năm kiếm được 72 đồng rồi."

Nghe cô phân tích, người nhà họ Vương trợn tròn mắt, bọn họ chưa từng tính toán như vậy bao giờ, cũng chưa từng nghĩ có thể làm như vậy.

Dù sao ở đây bây giờ cha mẹ đều không ở riêng, nhà nào cũng thế.

Nhưng họ nghe được phép tính của Bạch Lộ, vẫn bị số tiền này làm cho động lòng.

Không phải bọn họ nảy sinh lòng tham, chỉ là nếu ra ở riêng, số tiền này có thể thuộc về bọn họ, đây là khoản tiền không phải tranh đoạt với ai, tiền sạch đó.

Trần Hà Hoa nói: "Bây giờ ra ở riêng thì có sớm quá không?"