Chương 1: Xuyên Thư Mẹ Kế Và Con Riêng 1

"Đông đông đông. . ." Tiếng đập cửa vang lên, ngay sau đó truyền đến tiếng giọng nói của người phụ nữ trung niên, "Đồng chí Lục, mau chóng rời giường đi. Hoài Hoài khóc, đang tìm cô đó, cô mau tới dỗ nó đi."

Lục Nùng giãy dụa mở to mắt, mờ mịt một lát, tiếng thúc giục của bảo mẫu cùng tiếng khóc oa oa của trẻ con xuất hiện xen lẫn vào nhau chui vào trong tai cô.

Đầu ong ong.

Ánh mắt của Lục Nùng ngây ngốc đảo quanh trong phòng, đèn cầy sàn gỗ, đồ dùng trong nhà kiểu cũ, bàn trang điểm gỗ thật kiểu dáng Châu u. . . Đặt ở hiện đại, trang trí nội thất cũng không chút nào quá hạn, thậm chí được gọi là có phẩm vị phục cổ ưu nhã.

Nhưng mà phẩm vị có không tầm thường cỡ nào, vẫn không thay đổi được sự thật hiện tại là thập niên sáu mươi.

Không sai, Lục Nùng xuyên sách, xuyên thành Lục Nùng trùng tên trùng họ cùng tuổi trong sách, đã hơn ba ngày rồi.

Ba ngày trước cô vẫn là hào môn đại tiểu thư có tiền có sắc có một đống đàn ông vây quanh, tỉnh lại sau giấc ngủ liền biến thành người phụ nữ đã kết hôn có em bé.

Chẳng những đã kết hôn, còn là cưới lần hai.

Đối tượng cưới lần hai là cha của nam chính trong một cuốn truyện niên đại.

Chính là như thế, Lục Nùng xuyên thành mẹ kế của nam chính.

Gần hai mươi hai tuổi chỉ kết hôn một lần, sinh con, chồng qua đời làm quả phụ, lần kết hôn thứ hai có con riêng.



Thảm hại hơn chính là mẹ kế trong sách người yếu nhiều bệnh, lần kết hôn thứ hai sầu não uất ức, chưa được mấy năm liền qua đời.

Xuyên thư một cách vô dụng, chính là nói cô.

Trong ba ngày này Lục Nùng ngơ ngơ ngác ngác, mỗi sáng sớm rời giường kỳ vọng nhất chính là vừa mở mắt trở lại biệt thự lớn của mình.

Đáng tiếc hiện thực rất tàn khốc, xem ra cô thật sự không trở về được.

Lục -buồn bã- Nùng thở dài, đã trở về không được, vậy thì cố gắng sống tốt đi.

Trước mắt quan trọng nhất chính là thay đổi vận mệnh chết sớm của thân, tranh thủ sống đến chín mươi chín, sống đến năm 2040, làm một bà cụ xuyên thế giới đi!

Nghĩ đến chí hướng vĩ đại, Lục Nùng cảm thấy cô còn có thể ngủ tiếp mười phút. . . Xin nhờ, đại tiểu thư chưa từng dậy sớm hôm nào cả đâu.

Cô hít sâu một hơi, xuống giường mở cửa, nhận lấy đứa trẻ trong tay bảo mẫu, quay người vỗ vỗ lưng đứa trẻ, nhẹ nhàng hát lên một khúc hát ru tiếng Anh con trai của cô thường xuyên nghe.

Hát được một nửa, tiếng khóc ngừng lại, Lục Nùng cũng vừa đi đến bên giường, toàn bộ hành trình tốn hao khoảng chừng nửa phút.

Sau khi ôm đứa nhỏ lên giường, Lục Nùng chân tướng phơi bày cùng Tiểu Cố Hoài thương lượng nói: "Bảo Bảo, cùng mẹ ngủ tiếp một chút."

Nói xong không đợi Tiểu Cố Hoài có phản ứng, liền phối hợp nằm xuống, ôm tiểu bảo bối mềm mềm non nớt an tâm nhắm mắt, một giây chìm vào giấc ngủ.

Bảo mẫu ở ngoài cửa không đi: ". . ."



"Đồng chí Lục, điểm tâm đã làm xong, mau dậy ăn cơm đi, cô không đói bụng nhưng đứa trẻ cũng đói bụng. Nhà chúng ta là gia đình quân nhân, không có thói quen ngủ nướng, cô gả vào làm vợ cũng giống như vậy, cũng đừng làm cho người khác nhìn thấy chê cười, ngày khác tốt nhất cùng tôi nấu cơm dọn phòng. . ."

Bảo mẫu cao giọng nhắc nhở Lục Nùng trong phòng, không khách khí chút nào phân phó việc cho Lục Nùng làm, người không biết nghe còn tưởng rằng chị ta là chủ nhân, còn Lục Nùng là bảo mẫu nữa.

Có thể thấy được không hề để Lục Nùng vào mắt.

Lục Nùng gả vào nhà họ Bùi hai ngày rưỡi, thời gian hai ngày rưỡi ngắn ngủi, chị Tôn ỷ vào mình ở trong nhà này làm vài chục năm, lập quy củ cho Lục Nùng đủ thứ, trong lời nói chèn ép Lục Nùng.

Loáng thoáng mang theo một cỗ cao cao tại thượng không biết ở đâu ra, tự tin xem thường Lục Nùng.

Hai ngày trước trong lòng Lục Nùng còn ôm may mắn có thể xuyên về hiện đại, không có quan tâm chị ta, vừa hay, càng thêm để chị Tôn cảm thấy Lục Nùng dễ bắt nạt, được đà lấn tới, hôm nay trực tiếp đảo khách thành chủ, lại muốn Lục Nùng giúp chị ta làm việc.

Tính tình Lục Nùng xưa nay không chịu thiệt thòi, mò lên một quyển sách trên tủ đầu giường, trực tiếp ném tới cửa, "Bành" một tiếng.

Thế giới rốt cục an tĩnh.

Trên giường Tiểu Cố Hoài bị tiếng vang ảnh hưởng, mở to đôi mắt đen bóng ngồi dậy, "Mẹ, chơi ~ "

Cậu nhóc tưởng là Lục Nùng đang chơi với cậu nhóc.

Lúc này một tia buồn ngủ cuối cùng của Lục Nùng cũng mất, cô cầm qua đồ chơi bên giường, để Tiểu Cố Hoài tự chơi.