Chương 11

Đáng sợ hơn là không biết người phụ nữ này ngủ thế nào mà hơn nửa cái chân lộ ra khỏi quần đã đành, áo cũng tốc lên hơn phân nửa, bên trong trống không, anh thậm chí còn có thể cảm nhận được xúc cảm mềm mại kia.

Trong hơi thở toàn là mùi thơm tỏa ra từ trên mình người phụ nữ bên cạnh...

Ngày hôm sau, Lục Nùng ngủ một giấc đến khi tự nhiên tỉnh dậy, mở mắt phát hiện mình ngủ ở giữa giường, đã không thấy Bùi Tịch An đâu nữa.

Lục Nùng cảm thấy rất hài lòng đối với loại hình thức ở chung này, cho dù ngủ trên cùng một chiếc giường cũng nước sông không phạm nước giếng.

Ngày hôm nay cuối cùng chị Tôn cũng không tới đập cửa của cô nữa, thật đáng mừng.

Nhưng Lục Nùng nhìn đồng hồ treo tường, sáu giờ sáng.

Lục Nùng: “...” Ôi, đúng là, thời đại này không có cuộc sống về đêm, rất khó không dậy sớm được.

Cô duỗi người nhảy xuống khỏi chiếc giường mềm mại.

Lục Nùng thay một bộ váy liền có nơ hình con bướm ở eo, mái tóc rối được cài một cái kẹp tóc đá quý hình anh đào xinh xắn bên tai, chọn lựa hoa tai làm bằng ngọc trai đeo lên, dịu dàng mà không mất vẻ hoạt bát.

Sau khi rửa mặt xong thì trang điểm phong cách hoa đào đẹp đẽ, nhìn một hồi trong gương, rất có cảm giác mối tình đầu.

Con gái nên đẹp!

Cho dù không ra ngoài cũng vẫn nên ăn diện.

Theo Lục Nùng, phụ nữ trang điểm ăn diện đã là một loại thú vui cuộc sống, cũng là một loại tự yêu thương mình, hơn nữa lúc này không ăn diện thì mấy năm nữa những thứ này sẽ không có đất dụng võ nữa, bày ra đấy cũng lãng phí.

Đi xuống lầu, cả nhà ngồi đông đủ trên bàn cơm, nhìn thấy Lục Nùng đi xuống từ trên cầu thang thì cùng ngây người, cho dù là chị Tôn ngứa mắt Lục Nùng cũng không thể không nói, đời này chị ta chưa từng nhìn thấy người nào đẹp hơn Lục Nùng.

Nhưng chị Tôn lập tức nghĩ đến Lục Nùng không nghe dạy dỗ, lại một bụng tức đối với thái độ phớt lờ của cô.



Cố Hoài thì há to miệng “A” một tiếng, nói một cách cực kì tâng bốc: “Mẹ thật xinh đẹp!”

“Đâu có đâu có, hôm nay bảo bảo cũng thật là đáng yêu!” Lục Nùng đi tới hôn Cố Tiểu Hoài một cái.

“Bảo bảo là ai?” Cố Tiểu Hoài nghiêng đầu, suýt chút nữa làm Lục Nùng xỉu vì quá dễ thương.

“Chính là con đấy, con là bảo bối nhỏ của mẹ.” Lục Nùng nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của đứa con yêu lên, dịu dàng nói.

“Vâng vâng! Con là bảo bảo của mẹ.” Cố Tiểu Hoài nghiêm túc gật đầu.

Mẹ con hai người tiến hành phân đoạn tâng bốc nhau như chốn không người, Bùi Tranh và chị Tôn ở bên cạnh trợn mắt há mồm, cực kì mất tự nhiên.

Họ đã bao giờ thấy cảnh tượng này, đừng nói hôn gọi bảo bối, cha mẹ bây giờ không đánh mắng con cái đã là gia đình văn minh rồi, chưa từng có ai biểu đạt trực tiếp sự yêu thích đối với con cái, không quen và cũng không nói nên lời được.

Nhưng chẳng biết tại sao, trong lòng Bùi Tranh lại sinh ra một loại tâm trạng tên là hâm mộ, thậm chí cậu không biết mình đang hâm mộ, chỉ là cảnh này đã khắc gi trong đầu, đến một ngày của rất nhiều năm sau, cậu tự nhiên làm ra động tác giống vậy với con gái.

Lục Nùng trìu mến xoa đầu đứa con yêu, thời thơ ấu của Cố Hoài trong sách rất thê thảm. Lúc mới vừa vào nhà họ Bùi, nguyên chủ trói buộc cậu bé bên người, không cho cậu bé thân cận với người nhà họ Bùi, đợi về sau nguyên chủ qua đời, cậu bé không thân thiết với tất cả người nhà họ Bùi, chịu rất nhiều ấm ức ở nhà họ Bùi.

Thí dụ như bảo mẫu nịnh hót nhà họ Bùi thấy cậu bé ngứa mắt, ngầm bắt nạt cậu bé.

Sau khi lớn lên, còn vì hiểu lầm mà hận nhà họ Bùi, thành một trong những kẻ phản diện trong sách.

Chỉ số IQ của thằng nhóc này cực cao, thủ đoạn độc ác lại không nương tay, làm nam chính Bùi Tranh vô cùng đau đầu, dây dưa ba mươi mấy năm, cuối cùng Cố Hoài mất lúc tráng niên, Bùi Tranh thổn thức đồng thời thở phào một hơi.

Cho nên sau khi tới Lục Nùng đã cố ý để Cố Hoài và Bùi Tranh thân thiết với nhau, như vậy cho dù có một ngày cô không thoát khỏi vận mệnh mất sớm thì Cố Hoài cũng sẽ có một cuộc đời khác.

Nhưng Lục Nùng vẫn hy vọng không có ngày đó.