Chương 15

“Tôi thấy dì rất thông minh, sao lại hỏi tôi một câu ngu ngốc như thế?” Vì dời đi đề tài một chàng trai trưởng thành như cậu lại dỗ trẻ con ngủ, Bùi Tranh chống hai tay lên cầu thang, nhìn từ trên cao xuống cười nhạo Lục Nùng: “Nếu tôi mà đi ra thì làm sao dì còn đánh đuổi dì ta đi được?”

Lục Nùng nghiêm túc nhìn Bùi Tranh thật tỉ mỉ, như thể đây là lần đầu tiên quen biết Bùi Tranh vậy.

Bùi Tranh rùng mình, người nổi đầy da gà: “Dì nhìn tôi như vậy làm cái gì?”

“Dì thấy con cũng không phải cả ngày chỉ biết ăn hư rồng cuốn uống như rồng leo, thì ra còn khá thông minh.” Lục Nùng nói giống như cảm thán.

Những lời này rõ ràng đã trả thù câu nói cậu cười nhạo Lục Nùng hỏi câu hỏi ngu ngốc trước đó.

Kì thực Lục Nùng chỉ nghĩ thầm, mấy ngày này cô ở chung với Bùi Tranh, bề ngoài tính cách Bùi Tranh kiêu ngạo, mắc hội chứng tuổi dậy thì, mềm lòng, khác hoàn toàn với nam chính đại lão trưởng thành lạnh lùng nghiêm nghị trong tiểu thuyết kia.

Nhưng hôm nay, dường như Lục Nùng đã nhìn thấy điểm chung giữa thiếu niên Bùi Tranh ngây thơ của hiện tại này và Bùi Tranh trải đời của tương lai, thông minh, xấu xa, khi cần quyết đoán thì sẽ quyết đoán.

Không biết chị Tôn lấy đâu ra tự tin cho là mình thật sự có thể coi Bùi Tịch An và Bùi Tranh là đồ ngốc mà đùa giỡn, chỉ cần một mình Bùi Tranh thôi, chị ta đã không thể lừa gạt được rồi.

“Dì!”

Bùi Tranh tức giận đứng thẳng người, vừa định đốp chát nhau với Lục Nùng, Bùi Tịch An đã đi ra từ phòng sách, liếc Bùi Tranh một cái rồi nói với Lục Nùng ở tầng dưới: “Cô tới phòng sách một chuyến.”

Lục Nùng làm mặt xấu với Bùi Tranh, lê lết theo Bùi Tịch An vào phòng sách.

“Dựa theo bố cục của phòng sách, có hai vị trí có thể để bàn học, một chỗ là giữa hướng đông, còn một chỗ là ở vị trí này.” Bùi Tịch An chỉ vào bên cạnh bàn làm việc của anh.



“Cô muốn để bàn học ở đâu?”

Dĩ nhiên Lục Nùng muốn đặt ở giữa hướng đông rồi, nơi đó không gian lớn, chắc chắn bàn học sẽ lớn hơn một chút, quan trọng nhất là, ai muốn ở gần Bùi Tịch An chứ.

Cô đã nhìn ra, tên đực già này chính là một lão già tư tưởng cổ hủ!

Dựa vào đâu đàn ông giở thủ đoạn thì là mưu trí, thông minh, phụ nữ giở thủ đoạn thì là lắm mưu mô?

Hiện đại còn có rất nhiều thẳng nam thẳng nữ yêu thích trà xanh kia kìa.

Nghĩ tới đây, Lục Nùng hơi phiền muộn, cách một thời đại, tam quan thực sự không thể giống nhau được.

Ôi, dựa vào đàn ông quả nhiên đã không có tiền đồ lại càng không có tiền đồ.

“Cứ đặt ở phía đông đi.” Lục Nùng nói không mấy hứng thú.

Mặc dù Bùi Tịch An không hiểu vì sao trong nháy mắt Lục Nùng như biến thánh quả cầu xịt khí, nhưng qua ngày hôm qua ở chung, anh đã nhìn ra Lục Nùng là một người có tư duy nhảy cóc nên không hỏi tới.

“Được.”

Đã quyết định chuyện phòng sách xong, Lục Nùng đi xuống lầu trước, để lại Bùi Tịch An đo đạc ở phòng sách.

Vừa xuống lầu, đồng hồ treo tường trong nhà đã gõ mười hai cái đinh đang, vừa lúc đã đến giờ cơm. Nhưng chị Tôn mới vừa bị đuổi đi, hai đứa Lục Nùng và Bùi Tranh mắt lớn trừng mắt nhỏ, Bùi Tranh làm khó trước tiên: “Dì là phụ nữ lại còn làm mẹ mà không biết nấu cơm à?”



Lục Nùng trợn trắng mắt, chìa một đôi tay búp măng non nớt đến mức có thể nhìn thấy rõ lông tơ nhỏ ở dưới ánh sáng: “Con thấy dì giống người biết nấu cơm ư? Còn nữa, dựa vào đâu phụ nữ thì nên biết nấu cơm chứ?”

Bùi Tranh cạn lời.

Lúc này, Bùi Tịch An đi xuống từ trên lầu, nghe cuộc đối thoại của hai người bèn vén tay áo lên vào phòng bếp.

Người trong phòng bếp đi tới đi lui, bóng dáng thon dài, động tác đều đâu vào đấy, dường như bất cứ chuyện gì trên đời này đều không thể làm khó anh.

“Lần này giải quyết được rồi. “ Lục Nùng cả mừng.

Bùi Tranh liếc cô một cái ghét bỏ.

...

Mặt khác, chị Tôn đi ra khỏi đại viện, càng nghĩ càng không cam lòng. Thật ra làm việc ở nhà họ Bùi rất nhẹ nhàng, Bùi Tranh và Bùi Tịch An đều tự giặt quần áo của mình, chị ta chỉ cần nấu ít cơm, quét tước vệ sinh là một tháng đã có thể lấy mười lăm đồng.

Không có công việc ở nhà họ Bùi, chị ta đi đâu tìm được công việc tốt như vậy? Cứ như vậy ảo não về nhà, chẳng biết cô con dâu tai họa của chị ta sẽ quái gở thế nào.

Chị Tôn hơi hối hận, sớm biết thế đã không mắng khó nghe như vậy rồi.

Đều do con hồ ly tinh Lục Nùng đó thêu dệt chuyện.

Chị Tôn tức giận nghĩ, không được, chị ta không thể để con hồ ly tinh này được lợi, mắt đảo liên hồi, chị Tôn nghĩ ra một ý kiến hay.