Chương 2: Xuyên Thư Mẹ Kế Và Con Riêng 2

Sau đó cô cởϊ áσ ngủ, thay một thân váy liền áo đến gối màu trắng kiểu Pháp, tóc lười biếng buộc lên, ngay cả cái liếc mắt cũng không cho chị Tôn - người đang mang vẻ mặt khó coi, trực tiếp đi ra khỏi phòng ngủ, tiến vào phòng tắm ở lầu hai.

Phòng tắm cũng là phong cách phục cổ dân quốc, Lục Nùng suy đoán căn nhà này hẳn là sản phẩm trước giải phóng, sau giải phóng phân phối cho nhà họ Bùi.

Trong gương người phụ nữ sóng mắt như nước, dập dềnh đưa tình, không nói thắng vạn ngôn, băng cơ ngọc cốt, cho dù sắc mặt trắng bệch, cũng che lấp không được mỹ mạo kinh người.

Cô nhìn lên một chút, chính là phong hoa tuyết nguyệt chầm chậm mà đến —— gió nhẹ nhàng, hoa nghiên tú, tuyết thuần trắng, nguyệt thanh hàn.

Khuôn mặt giống Lục Nùng y như đúc, lại bởi vì trong mắt nhiều hơi nước thấm vào mà khí chất thay đổi toàn bộ.

Có đôi khi dung mạo quá xinh đẹp cũng không phải là chuyện tốt, đặt ở bất luận thời đại nào lời này cũng có chút đạo lý.

Nguyên chủ gia thế bình thường, mười sáu tuổi thi được chức y tá bệnh viện quân khu, cũng không biết khi nào vào trong mắt một vị thủ trưởng, ba phen mấy bận được viện trưởng bệnh viện làm mối.

Nhưng vị thủ trưởng kia tuổi tác lớn hơn nguyên chủ hai - ba mươi tuổi, trong nhà có vợ cả, nêu cao phong trào phong kiến ép duyên, cùng vợ Tào Khang ly hôn thì không còn mặt mũi, đành để vợ cả ở nông thôn phụng dưỡng cha mẹ cho ông ta, mình ở trong thành phố vẫn còn muốn tìm một cô vợ mới trẻ tuổi.

Còn lên mặt nói nguyên thân cứ lắc lư trước mặt, nói cái gì gả cho thủ trưởng chính là tổ chức tín nhiệm đối với cô, cho cô nhiệm vụ.

Nguyên chủ là trẻ tuổi nhưng cô ấy lại không ngốc, tự nhiên không đáp ứng.

Nhưng lúc này tình trạng xã hội không phải ý nguyện cá nhân có thể quyết định được, cộng thêm vị thủ trưởng kia có năng lực, chú hai của nguyên thân công tác ở bộ phận hậu cần của bệnh viện cũng tới khuyên nguyên chủ đáp ứng.

Nói gần nói xa đều là công việc của chú hai có thể giữ được hay không phải xem quyết định của nguyên chủ.

Ngay khi nguyên chủ rơi vào đường cùng, người chồng đầu tiên của nguyên chủ xuất hiện.



Người chồng đầu tiên tên là Cố Vệ Quốc, trên chiến trường bị thương đến bệnh viện quân khu trị liệu dưỡng thương, vừa lúc phân đến nguyên chủ chăm sóc, sớm chiều ở chung, Cố Vệ Quốc nhìn trúng nguyên chủ.

Vào một lần vị thủ trưởng kia lại dây dưa, Cố Vệ Quốc anh hùng cứu mỹ nhân đứng ra, cũng bày tỏ tình cảm của mình với nguyên chủ.

Mặc dù Cố Vệ Quốc lớn hơn nguyên chủ mười mấy tuổi, nhưng anh ta ít nhất là cưới lần đầu, người chính trực, quan trọng nhất là anh ta có thể bảo vệ được nguyên chủ.

Rất nhanh hai người liền kết hôn, cưới không lâu sau nguyên chủ mang thai sinh được con trai Cố Hoài.

Hai năm sau cũng chính là ba tháng trước, lúc Cố Vệ Quốc ở tiền tuyến tác chiến thì bệnh cũ tái phát, không kịp cứu chữa phải bỏ mình, trước khi chết không bỏ xuống được nhất chính là người vợ mới cưới và đứa con nhỏ còn trong tã lót, nắm tay người anh em tốt Bùi Tịch An nhờ anh chăm sóc vợ và con trai.

Người của niên đại này đều rất thiết thực, Cố Vệ Quốc ở trong di thư nói thẳng nếu như Lục Nùng đồng ý, Bùi Tịch An không vừa ý người khác thì hai người tốt nhất có thể sống chung với nhau.

Không thể không nói Cố Vệ Quốc đúng là vì nguyên chủ mà lo lắng đủ đường.

Anh ta sợ mình vừa chết, người đi trà lạnh, Lục Nùng bị ăn hϊếp, mà trong số những người anh ta kết giao chỉ có Bùi Tịch An là có năng lực bảo vệ Lục Nùng cả một đời.

So với Cố Vệ Quốc xuất thân từ dân thường, tất cả quân công thành tựu dựa vào bản thân mình ra chiến trường chém gϊếŧ mà ra, căn cơ nông cạn khác biệt, nhà họ Bùi có thế lực kinh thế không nhỏ, năng lực cá nhân của Bùi Tịch An cũng hết sức xuất sắc, tuổi gần ba mươi lăm đã đảm nhiệm chức tham mưu trưởng Sư Lữ cấp một, bất luận gia thế hay là con người, không ai dám bắt nạt người nhà của Bùi Tịch An.

Sự tình không ngoài dự liệu của Cố Vệ Quốc, tin tức anh ta tử trận vừa truyền ra, thủ trưởng lúc trước ngấp nghé nguyên chủ ngóc đầu trở lại, anh trai chị dâu của nguyên chủ muốn đem cô ấy giới thiệu cho xưởng trưởng góa vợ, mẹ kế của Cố Vệ Quốc khóc lóc om sòm lăn lộn chạy tới đòi nguyên chủ tiền trợ cấp. . .

Trách không được nguyên chủ không gả cho Bùi Tịch An, những thân thích bực mình này đều có thể ép chết cô ấy.

Có thể là vận mệnh đối với nguyên chủ quá mức tàn nhẫn, một ngày trước khi gả vào nhà họ Bùi, nguyên chủ biến mất, lần nữa tỉnh lại là Lục Nùng đến từ hiện đại.