Chương 33

Thấy hai người tự mình thương lượng xong, Bùi Tịch An không phản đối, tìm Tiểu Chu, bảo cậu ta đến chỗ quân nhu mua cái giường đơn có sẵn tới.

Sau khi nghe xong, Tiểu Chu lập tức đi làm. Lục Nùng nhớ trong nhà không có thịt bèn gọi Tiểu Chu lại hỏi cậu ta: “Đồng chí Tiểu Chu, chỗ quân nhu cách hợp tác xã cung tiêu có xa hay không?”

Tiểu Chu nói: “Không xa, nếu cô muốn ra ngoài thì tôi có thể chở cô một đoạn đường.”

Có thể đi nhờ xe không cần tự mình cuốc bộ, Lục Nùng hết sức vui vẻ, đặt Tể Tể vào trong lòng mẹ Ngô, chạy cộp cộp cộp lên lầu lấy tất cả tiền và phiếu của mình ra rồi lại chạy cộp cộp cộp xuống lầu.

Ngày hôm nay vừa phát tài vừa đoàn viên, nên ăn một bữa thật ngon.

Đi xuống lầu, Bùi Tịch An vẫn còn ở đó, Lục Nùng ôm Cố Tiểu Hoài ra khỏi lòng mẹ Ngô, nhét vào lòng Bùi Tịch An: “Giang hồ khẩn cấp, anh hãy dỗ nó, chúng tôi đi mua thức ăn.”

Nói xong liền kéo mẹ Ngô chạy ra khỏi gác đỏ.

Bùi Tịch An: “...”

Cố Tiểu Hoài: “...”

Mắt lớn trừng mắt nhỏ.

******

Bên này, Tiểu Chu đưa họ đến hợp tác xã cung tiêu trước, sau đó đến chỗ quân nhu mua giường đơn.



Lục Nùng và mẹ Ngô tới đúng lúc, sạp thịt heo mới vừa mang lên, người xếp hàng không nhiều lắm.

Cô rất thèm thịt kho tàu mẹ Ngô làm tàu rồi, còn có thịt anh đào chua ngọt , cải trắng san hô, cà tím nướng, lê ngào đường...

Hôm nay phải sắp xếp hết tất cả!

Lục Nùng bảo mẹ Ngô đứng xếp hàng ở trước sạp thịt, đưa tiền và phiếu cho bà ấy, bảo bà ấy mua 5 kg thịt ba chỉ có da và sườn heo, thuận tiện mua hai cái chân heo và lòng heo.

Còn cô muốn đến cửa hàng gần đó dạo một chút.

... Mười phút sau Lục Nùng đã hối hận, tới không đúng dịp, hôm nay vừa lúc có một nhóm vải vóc bán chạy đến, một đám cô gái bác gái lấn tới lấn lui trong cửa hàng, suýt chút nữa chen Lục Nùng thành cá mòi.

Cuối cùng cũng chen ra khỏi quầy hàng bán vải, Lục Nùng đi đến chỗ bán kẹo, không phải cô thèm kẹo, chủ yếu là phiếu kẹo trên tay, không dùng thì lãng phí.

Thời đại này kẹo sữa thỏ trắng là đồng tiền mạnh, một nắm kẹo nói không chừng đã có thể tìm được đối tượng không tệ.

Đương nhiên giá cả cũng xứng với tiếng tăm của nó, mười đồng cũng chỉ có thể mua được 1,5 kg, còn cần phiếu kẹo.

Lục Nùng mua hai lạng rưỡi kẹo thỏ trắng, lại mua 1,5 kg đường phèn, dự định đêm nay xin mẹ Ngô làm tổ yến đường phèn ha ha.

Hì hì, cô tinh mắt nhìn thấy trong rương mây tre đan của mẹ Ngô ngoại trừ chén bát, bên dưới còn có một đống đồ tốt, trong đó có tổ yến thượng hạng.

Tiếp đó cô đến khu hàng nông sản phẩm phụ mua lê vàng, mật và dầu vừng, đi khu gia vị mua đủ những phụ liệu dùng để nấu ăn như hoa tiêu hồi hương, mua một đống vụn vặt, tiêu hết phân nửa tiền mang ra ngoài.



Trở lại hàng thịt, mẹ Ngô đã mua xong rồi, đang đứng bên cạnh hàng thịt chờ cô, thấy Lục Nùng qua đây liền vội vàng nhận lấy đồ trong tay cô: “Sao mua nhiều như vậy, trong nhà không có sao?”

Lục Nùng lập tức nhớ lại mùi vị đồ ăn chị Tôn nấu, rùng mình một cái.

“Chỉ biết làm ngáo ộp.” Mẹ Ngô mắng Lục Nùng một câu, lập tức tiếc nuối nói: “Hết lòng già mất rồi.”

Thời buổi này nhà nào nhà nấy đều không giàu có, ai cũng muốn ăn miếng có vị thịt, lòng già là thích hợp nhất, không quá đắt lại có thể thỏa mãn điều kiện ăn thịt. Huống chi bây giờ là thời đại ẩm thực Sơn Đông xưng bá phương bắc, ruột heo ram mặn là một món ăn nổi tiếng, không thể nói nhà nào cũng đều biết làm nhưng chí ít mọi người đều vô cùng hài lòng đối với việc ăn lòng già.

“Không sao, lần sau ăn cũng giống vậy.” Lục Nùng an ủi mẹ Ngô.

Đợi chừng gần hai mươi phút sau, Tiểu Chu lái xe trở về, giúp hai người xách đồ lên xe.

Về đến nhà, mẹ Ngô chính thức bắt đầu nấu thức ăn.

Lục Nùng tò mò Bùi Tịch An trông con thế nào, không nhìn thấy Bùi Tịch An ở dưới lầu thế là lên lầu hai, đến phòng cho trẻ con của Tể Tể dòm thử, không có ở đó.

Lại chạy đến phòng ngủ dòm thử, cũng không có.

Cuối cùng đi tới cửa phòng sách, lặng lẽ áp tai lên trên cửa.

Kết quả mới vừa áp tai lên, cửa đột nhiên mở ra, Bùi Tịch An đứng trong cửa nhìn cô.

Lục Nùng: “...” Xấu hổ quá ha.