Chương 49

“Chân đất mắt toét trong miệng em là chỉ nông dân ư?” Bùi Tịch An bình tĩnh nói: “Nếu quả là như vậy thì anh nghĩ em nên biết, anh cũng là một “kẻ chân đất mắt toét làm mất mặt”.”

Vừa dứt lời, Bùi Tranh và Lục Nùng đều vô cùng kinh ngạc nhìn anh, ngược lại Bùi Minh Hà luôn hoành hành ngang ngược lập tức trắng bệch mặt mày.

“Em, em không có ý đó...” Bùi Minh Hà lắp ba lắp bắp giải thích.

“Vậy em có ý gì?” Bùi Tịch An hỏi.

“Ý của em là...” Bùi Minh Hà hoảng hồn, không dám nhìn vào mắt Bùi Tịch An, trong lúc vội vàng thì nhìn thấy Bùi Tranh và Lục Nùng: “Là cô ta!”

Bùi Minh Hà chỉ vào Lục Nùng nói: “Là cô ta bắt nạt Bùi Tranh, có người đã nhìn thấy rồi, cô ta còn đuổi chị Tôn mà chị Mai để lại gác đỏ chăm sóc Tiểu Tranh.”

Cuối cùng cũng đánh trống lảng, Bùi Minh Hà tìm lại chút khí thế, trợn lên giận dữ nhìn Lục Nùng, chỉ là thành phần trong màn biểu diễn này nhiều, dù là ai cũng có thể nhìn ra cô ta vẫn chưa thoát khỏi cảm xúc vừa rồi.

Bùi Tranh ôm mặt thở dài, xem ra cậu không đoán sai, chắc chắn con bé khuyết não Diệp Tuệ Tuệ kia không nghe lời cậu nói, lén đi cáo trạng rồi.

Hơn nữa cô của cậu thật thú vị, lấy danh nghĩa muốn tốt cho cậu, vội tới ra oai phủ đầu với Lục Nùng, coi cậu là đồ ngốc ư?

“Dì ấy không bắt nạt cháu.” Bùi Tranh mở miệng giải thích cho Lục Nùng: “Dì Tôn bị cha cháu đuổi đi, đuổi dì ta đi là vì dì ta ăn bớt tiền cơm trong nhà còn lấy trộm đồ trong nhà về nhà mình, không liên quan gì tới Lục Nùng.”

“Không thể nào!”

Bùi Minh Hà kiên quyết không tin, không tin Bùi Tranh không bị Lục Nùng bắt nạt, cũng không tin chị Tôn sẽ làm ra chuyện ăn cây táo rào cây sung này. Nếu chị ta làm thật thì sao Bùi Tịch An sớm không đuổi chị ta đi, muộn không đuổi chị ta đi mà cứ đợi họ Lục vừa vào cửa mới đuổi chị ta đi?

Bùi Tranh bất đắc dĩ, đã biết không thể thuyết phục cô, tuy là như vậy không tốt nhưng cậu đã không trông mong cô có thể nghe hiểu tiếng người từ lâu rồi.

Cậu dang tay ra với Lục Nùng tỏ ý mình đã cố hết sức rồi.



Ừmmm...

Không chỉ nghe từ một phía, còn tự cho là đúng.

Lục Nùng nghĩ thầm với chỉ số thông minh này của cô ta, trong tiểu thuyết ba chương nữ chính mới tiêu diệt cô ta chắc là còn nể mặt bề trên mà nhường cho.

Khổ cho nữ chính rồi.

Điều cô tò mò nhất lúc này là vì sao Bùi Tịch An lại nói mình cũng là “kẻ chân đất mắt toét làm mất mặt”, còn Bùi Minh Hà nghe được câu này thì trên mặt lại hiện lên thần sắc sợ hãi.

Tuy chỉ trong nháy mắt nhưng Lục Nùng vẫn biết, trong này nhất định có chuyện lớn gì đó.

Đáng tiếc Bùi Minh Hà đánh trống lảng quá nhanh, ngậm miệng không nói chuyện.

“Vì sao không thể?” Bùi Tịch An hỏi.

Lại hỏi lại, Lục Nùng phỉ nhổ trong lòng, câu hỏi lại lần đầu tiên của Bùi Tịch An đã khiến Bùi Minh Hà không dám kiêu ngạo, nói không chừng câu hỏi lại lần thứ hai lại đại chiêu, nếu như cô là Bùi Minh Hà thì nhất định sẽ rối loạn stress sau sang chấn.

Nhưng hiển nhiên con người Bùi Minh Hà này không nghe dạy dỗ, nói chắc như đinh đóng cột: “Có người tận mắt nhìn thấy bạn bè Tiểu Tranh nói nó bị mẹ kế bắt nạt, lúc đó Tiểu Tranh cũng ở đấy, nhất định là họ Lục bắt nạt Tiểu Tranh ngày trước mặt, bị bạn nó nhìn thấy mới nói như vậy.”

Cô ta không dám nói chuyện Bùi Tịch An phạt Bùi Tranh chạy bộ vì Lục Nồng nữa.

“Còn nữa chị Tôn là bảo mẫu do chị Mai sắp xếp, đã làm mười mấy năm trong nhà này rồi, sao lại tầm mắt hạn hẹp trộm đồ trong nhà chứ? Nói không chừng, là có vài người cố ý vu oan!”

Nói rồi cố ý liếc nhìn Lục Nùng.

“Được.” Bùi Tịch An gật đầu, ngoảnh lại hỏi Bùi Tranh: “Bùi Tranh, cô con nói bạn con chính miệng nói con bị mẹ kế bắt nạt, lúc đó con cũng ở đó, có chuyện này không?”