Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thập Niên 70: Bá Chủ Mỹ Thực Nuôi Con Ký

Chương 19: Coi Trời Bằng Vung 2

« Chương TrướcChương Tiếp »
Miệng được nhét một viên kẹo của Tiểu Niên căng phồng ra, giống như một con chuột đồng nhỏ, ánh mắt nó lại đột nhiên sáng lên.

Tiểu Uyển ở bên cạnh không nhúc nhích, chuyên chú nhìn anh trai của mình, nước bọt đều đã chảy ra, ao ước vô vùng.

Có điều bà nội và cô đã nói rồi, cô bé là con gái, không thể ăn đồ mà mình yêu thích, chỉ có anh trai mới có thể.

Tiểu Uyển không ầm ĩ đòi cho được mà ngoan ngoãn đứng ở một bên, lẳng lặng mà nhìn anh trai ăn kẹo.

Không ngờ là, đột nhiên trong lúc đó, bên cạnh cái miệng nhỏ của cô bé cũng xuất hiện một viên kẹo sữa.

Thấy Tiểu Uyển ngây ngốc nhìn chằm chằm mình, Chu Tú Tú cười: “Tiểu Uyển ngốc, trợn mắt lên làm gì? Mau há miệng ra.”

Tiểu Uyển vội vàng mở miệng nhỏ, tiếp nhận kẹo.

Hương vị sữa ngọt ngào tràn đầy ở đầu lưỡi, Tiểu Uyển bất giác nheo mắt lại, khóe miệng cũng lặng lẽ giương lên, lộ ra một hột gạo không nông cũng không sâu lắm.

Thấy em trai em gái được ăn vui vẻ như vậy, khuôn mặt tròn của Đổng Đại Phi sớm đã rơi đầy nước mắt, cùng lúc đó, trong lòng cũng để lại một bóng đen khổng lồ.

Kẹo ngon như vậy, bình thường nó phải biểu hiện thật tốt mới có thể ăn được nửa viên, sao có thể bị cướp đi!

Đổng Đại Phi nhếch miệng, khóc đến khàn cả giọng: “Thỏ trắng lớn của con - Thỏ trắng lớn!”

Khóc đến mệt mỏi, nó còn chê không đủ, lại nằm ở trên đất lăn lộn, thân thể lăn qua chân Chu Tú Tú, Tiểu Niên và Tiểu Uyển khó xử lùi về sau một bước, ngậm lấy kẹo cũng không biết phải làm sao.

“Chu Tú Tú! Tại sao cô lại cướp đồ của con tôi?” Bùi Nhị Xuân hung hãn giậm chân, vừa khóc đẩy Đổng Hòa Bình một cái: “Anh mau nói chuyện đi!”

Đổng Hòa Bình không lên tiếng, anh ta là đàn ông đàn ang, sao có thể không biết xấu hổ giành kẹo của phụ nữ?



“Ăn cũng đã ăn rồi, còn có thể làm sao được?” Giọng của Đổng Hòa Bình rầu rĩ.

Bùi Nhị Xuân tức giận đến sắp khóc, lòng như lửa đốt, cắn răng nói: “Mẹ, mẹ phải làm chủ cho Đại Phi nhà chúng ta!”

Trương Liên Hoa không ngờ được con dâu bình thường luôn im lặng bỗng nhiên biến thành dáng vẻ hiếu chiến như này, tựa như là không hề sợ phiền phức một chút nào!

Cứ tiếp tục như thế này liệu có ổn không? Sợ là nhà này muốn tạo phản!

Trương Liên Hoa hít một hơi thật sâu, liền muốn lên tiếng, nhưng còn chưa kịp nói gì, đúng lúc bắt gặp ánh mắt của Chu Tú Tú.

Chu Tú Tú lạnh lùng liếc bà ta một chút, lại xoa đầu con mình, nhẹ nhàng nói: “Muốn ăn tôi liền ăn, đây đều là kẹo mua bằng tiền của cha mấy đứa nhỏ gửi về.”

Dừng một chút, Chu Tú Tú nhìn về phía Trương Liên Hoa: “Tiền của cha bọn nhỏ gửi về vốn là để nuôi hai đứa nhỏ, hiện tại ba mẹ con chúng tôi sống khó khăn, còn mấy người ngược lại ăn đến cao to vạm vỡ. Trước đây tôi khờ khạo, tùy mấy người định đoạt, hiện tại, không giống với lúc trước, nếu như mấy người lại bắt nạt góa phụ cô nhi chúng tôi, tôi liền báo cáo lên bí thư chi bộ của thôn, báo cáo lên chủ nhiệm liên đoàn phụ nữ, để cán bộ của thôn làm chủ cho chúng tôi.”

Chu Tú Tú thẳng thắn trừng mắt với Trương Liên Hoa, ánh mắt bình tĩnh.

Trương Liên Hoa bị cô dọa đến giật mình, không thể báo cáo lên cán bộ thôn được, nhà họ Bùi bọn họ còn muốn mặt mũi!

Chu Tú Tú không quan tâm bọn họ nữa, dẫn hai đứa nhỏ đi: “Không cần quan tâm bọn họ, mẹ sẽ làm món ngon cho hai đứa.”

Thấy bóng lưng Chu Tú Tú rời đi thật tự nhiên, Bùi Nhị Xuân càng tức giận hơn: “Mẹ, mẹ để cô ta tùy tiện ngang ngược như vậy sao?”

“Chị.” Bùi Tiểu Thu không lên tiếng từ nãy tới giờ cắt lời chị ta: “Vừa nãy chị suýt chút nữa đánh hai đứa con của chị dâu, món nợ này chị ấy còn chưa tính sổ với chị. Hai viên kẹo mà thôi, coi như mua một bài học là tốt rồi.”

“Chị nhổ vào!” Bùi Nhị Xuân hung ác “nhổ” một cái, tức giận trừng mắt cô ấy: “Em không quản lý việc nhà nên không biết củi gạo dầu muối đắt như thế nào đâu, hiểu được hai viên kẹo thỏ trắng lớn bao nhiêu tiền không? Còn tưởng là em đọc sách nhiều năm có thể thông minh một chút, không ngờ não vẫn hoạt động không tốt!”

Bùi Tiểu Thu da mặt mỏng, bị chị ta mắng cho một trận, mặt đỏ một hồi, oan ức đi ra ngoài.
« Chương TrướcChương Tiếp »