Chương 20: Coi Trời Bằng Vung 3

Chu Tú Tú luôn ghi nhớ nhiệm vụ mà hệ thống đưa ra, càng muốn nhìn thấy phần thưởng là cái gì, hoàn toàn quên mất sự miễn cưỡng của mình khi cò kè mặc cả với hệ thống. Hai đứa nhỏ đang ăn ngon lành, trong miệng còn đang ngậm kẹo. Trước tiên Chu Tú Tú đem bọn nhỏ về phòng, bảo hai đứa ngoan ngoãn ngồi chờ.

Tiểu Niên cùng Tiểu Uyển trầm mặc quen rồi, “Dạ” một tiếng, ngoan ngoãn ngồi ở trên giường, eo nhỏ ưỡn đến mức thẳng tắp.

Bọn nhỏ quá kỷ luật, cái gọi là bản chất trẻ con đã sớm bị mất sạch sành sanh.

Tính tình bị đè nén bao lâu nay trong thời gian ngắn khó mà thay đổi được, nên Chu Tú Tú quyết định trước tiên theo yêu cầu hệ thống cho bọn nhỏ cùng nhau làm một món tráng miệng tuổi thơ.

Đối với blogger như Chu Tú Tú mà nói, hoàn thành nhiệm vụ mỹ thực chữa trị không đáng sợ, cô ngay cả nghĩ cũng không cần nghĩ nhiều, chỉ cần lượn trong phòng bếp một vòng, tìm nguyên liệu nấu ăn hiện có, độ tự tin liền tăng cao.

Lúc Chu Tú Tú bưng điểm tâm trở về đã là chuyện của mười mấy phút sau rồi.

Trong phòng Tiểu Niên và Tiểu Uyển thừa dịp mẹ đi, nhỏ giọng thảo luận kẹo thỏ trắng lớn ăn ngon cỡ nào, nói xong, liếʍ liếʍ môi, dáng vẻ vẫn chưa hết thòm thèm. Nhưng mà khi bọn nhỏ đang thảo luận, đột nhiên nghe thấy tiếng “Cọt kẹt”, cửa phòng được đẩy ra.

Bọn nhỏ lập tức ngậm miệng không nói, khẩn trương nhìn về phía Chu Tú Tú, còn có - ccái đĩa trên tay cô.

Chu Tú Tú làm một khay bánh bột lọc, hồi còn từng thấy bác gái cả làm qua, là món ăn ngon được các anh chị em họ yêu thích nhất. Cách làm rất đơn giản, cho bột nếp và đường nâu vào đĩa, dùng đũa khuấy đều, thêm nước rồi cho vào nồi hấp chín.

Bánh phồng thơm và dẻo, được trẻ em ưa thích nhất.

Chu Tú Tú đặt đĩa thức ăn lên, trong lòng thầm than thở, trước đây ở nhà cô sẽ không bao giờ ngồi trên giường ăn cơm, nhưng bây giờ cô thật không chú ý. Ở vào tình thế như thế này, Chu Tú Tú là không chịu được, trong đại gia đình có phải là có một từ gọi là ở riêng kia mà?

Nếu như ở riêng, cô liền mang theo hai đứa nhỏ làm một chút đồ dùng trong nhà, không nói đến những cái khác, bàn học nhất định phải có, tương lai con còn phải đi học.

Nghĩ tới đây, Chu Tú Tú sửng sốt trước tình mẫu tử không thể giải thích được, liền nhanh chóng dập tắt suy nghĩ: "Đến ăn cơm đi."

Trải qua những chuyện vừa nãy, hai đứa nhỏ đã không còn sợ cô nữa rồi.



Chu Tú Tú bưng đĩa bánh đặc biệt thơm ngon tới, nhìn chúng mềm dẻo, còn bốc hơi nóng.

Tiểu Niên đưa tay ra, muốn cầm một cái thả vào trong miệng, nhưng không cẩn thận bị bỏng, cái bánh thơm ngon bị rơi vào trên giường.

Cậu bé sững sờ, hai bàn tay nhỏ nhắn đè lên quần.

Liệu mẹ có đánh cậu bé không? Hay mẹ sẽ nói cậu bé là vụng về?

Trái tim nhỏ của Tiểu Uyển cũng treo lên, đập thình thịch.

[Nhiệm vụ đã hoàn thành, phần thưởng là sữa đặc thơm ngon đã được cấp]

Âm thanh của hệ thống vang lên trong đầu của Chu Tú Tú.

Chiếc bánh mềm mại vẫn nằm ngoan ngoãn trên giường, nhìn rất lẻ loi, cũng không ai dám lấy nó đi, không khí ở đây trong phút chốc bị ngưng trệ.

“Hai con mèo nhỏ tham ăn này, trước khi ăn phải rửa tay.” Chu Tú Tú phá vỡ sự im lặng bằng nụ cười.

Tiểu Niên sửng sốt, mẹ lại có thể không tức giận?

Tiểu Uyển nháy mắt mất cái, những giọt nước mắt trong hốc mắt của cô bé dần dần biến mất.

Hai anh em nằm sấp ở trên giường, cái mông dịch về sau, chân ngắn chạm xuống đất trước, “Lộc cộc” chạy đi rửa tay.

Nhìn bóng lưng bọn nhỏ rời đi, Chu Tú Tú ở trong đầu cùng hệ thống nói chuyện.

Thừa dịp hai đứa con không có mặt, trước tiên cô lấy phần thưởng ra nhìn xem đã.