Chương 6.1: Xuống nông thôn

Gia đình bốn người miễn cưỡng chia tay.

Xe lửa màu xanh lá cây ầm ầm chạy về phía trước, trong toa chật ních người, hành lý vương vãi khắp sàn, đủ loại mùi trộn lẫn vào nhau, Lâm Kinh Nguyệt nhíu mày.

Nhưng khi nhìn thấy Lâm Tâm Nhu với đôi mắt thỏ đỏ đối diện, cô cảm thấy mình đã ổn định trở lại.

Lâm Tâm Nhu không vui thì cô vui.

Thật trùng hợp, Lâm Tâm Nhu đang ngồi đối diện với cô, càng trùng hợp hơn nữa. Bên cạnh Lâm Tâm Nhu là Triệu Hoa thông minh đó.

Còn Lâm Tân Kiến, thì ngồi đối diện với một trong những bạn cùng lớp của mình.

“Xin chào đồng chí, tôi là Hứa Thanh Thanh, tôi là thanh niên trí thức về nông thôn ở tỉnh Hắc tỉnh, các bạn cũng là thanh niên trí thức về nông thôn sao?” Cô gái mặt trái xoan bên cạnh Lâm Kinh Nguyệt mím môi và mỉm cười.

Làn da của cô ấy trắng, nhưng có một vài nốt tàn nhang trên má.

Nhưng điều đó cũng không ảnh hưởng đến ngoại hình của cô ấy, cô ấy khá đẹp và thanh tú.

“Ừm, tôi là Lâm Kinh Nguyệt, cũng đi Hắc tỉnh.”

“Vậy thì tốt, nói không chừng chúng ta còn có thể phân ra cùng một chỗ.” Hứa Thanh Thanh cười rộ lên, mặt mày mi cong.

Cô ấy lại nhìn về phía Triệu Hoa và Lâm Tâm Nhu.

Triệu Hoa liếc nhìn Lâm Kinh Nguyệt một cái, phát hiện cô đang nhìn ra ngoài cửa sổ, trong lòng có chút tức giận, “Tôi là Triệu Hoa, tôi cũng đi Hắc Tỉnh.”

“Ta là Lâm Tâm Nhu, tôi cũng sẽ xuống vùng nông thôn ở Hắc tỉnh, chị...” Lâm Tâm Nhu giới thiệu về bản thân xong, sợ hãi nhìn về phía Lâm Kinh Nguyệt.

Một bộ dạng bị bắt nạt quen rồi, không dám nói chuyện.

Lâm Kinh Nguyệt còn chưa nói cái gì, Triệu Hoa đã trừng mắt, “Lâm Kinh Nguyệt, cô có thể đối xử tốt với Tâm Nhu một chút hay không, đừng có lúc nào cũng bắt nạt cô ấy!”

Lâm Kinh Nguyệt: “??” Moá, thần kinh hay gì.

Cô trợn mắt, lười xem Lâm Tâm Nhu diễn xuất, nhắm mắt lại ý thức đi vào không gian.

Với loại kỹ năng này, tốt hơn là nên đi trồng trọt thì hơn.

Không gian có hai mẫu đất trống, tạm thời cũng không biết làm cái gì, đành trồng chút rau và lúa đi.

Dù sao, trống rỗng cũng là trống rỗng.

Triệu Hoa thấy Lâm Kinh Nguyệt không để ý tới người khác, trong lòng nổi liền nổi giận và được Lâm Tâm Nhu nhẹ nhàng mềm giọng dỗ dành.

Hứa Thanh Thanh nhìn đến ngoạn mục.

Lâm Kinh Nguyệt dùng ý thức của mình để trồng trọt trong không gian, sau đó cô ngủ thϊếp đi vì mệt mỏi, lúc cô tỉnh lại, bên ngoài trời đã tối.

Chuyến tàu này phải ngồi mất ba ngày hai đêm mới có thể đến nơi, cô hoạt động tại chỗ một chút, sau đó đứng lên, chui vào không gian dưới vỏ bọc đi vệ sinh.

Trong không gian có đồ ăn nóng do cô chuẩn bị, ăn uống xong xuôi cô lại rửa mặt, mới đi ra.

Trở về chỗ ngồi, cô vô cùng thích thú khi nhìn ra ngoài cửa sổ.

Đêm đen được bao phủ bởi những ngôi sao, rất yên tĩnh.

Lâm Kinh Nguyệt trong lòng vốn có chút bồn chồn, cũng theo đó yên ổn lại, cô sẽ bình yên khi đến đó.

Ở thời hiện đại, cô cũng là một người không được ba mẹ thương yêu, phần lớn tài sản dưới danh nghĩa của cô đều sẽ thường xuyên quyên góp, cô cũng đã để lại di chúc, nếu cô xảy ra chuyện gì toàn bộ tài sản đó đều sẽ được quên tặng cho quốc gia.

Ba mẹ tiện nghi kia cũng sẽ không ham đồ của cô.

Cũng tốt, không chừng đổi chỗ khác, cô có thể bắt đầu một cuộc sống khác.

......

Ngày hôm sau, Lâm gia ở thành phố An, hôm nay Hồ Thúy Hi được nghỉ ngơi, tính toán đi mua một ít bông vải để làm áo bông chăn mền, gửi qua cho hai đứa nhỏ.

Hắc tỉnh lạnh hơn nhiều so với Thành phố An vào mùa đông.

“A ~” Ba Lâm đang ăn sáng, thì bị một tiếng hét dọa đến mức nghẹn họng, đứng lên không được ngồi xuống không xong, mắt trợn trắng.

Ông đập mạnh vào l*иg ngực, hớp một ngụm nước, dùng sức nuốt xuống, chỉ cảm thấy cổ họng đau rát.

Nhìn Hồ Thúy Hi chạy ra ngoài, ông theo bản năng muốn nổi giận, nhưng Hồ Thúy Hi vốn dĩ không cho ông cơ hội này, “Lão Lâm, nhà của chúng ta, nhà chúng ta... Tiền, tiền mất rồi, mất rồi, đã mất hết rồi!”

“Hu, chỗ đó có hơn một ngàn tệ mà, giờ mất hết rồi! Tất cả mất hết rồi.” Hồ Thúy Hỉ vừa khóc vừa gào.

Ba Lâm vừa nghe, đâu còn tâm tư nào để nổi giận, ông xông vào phòng thì thấy hộp tiền đã bị Hồ Thúy Hỉ ném xuống đất, giường cũng bị lật tung.

Ông chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, lại, thiếu chút nữa hôn mê bất tỉnh.

Ông nghiến răng, “Báo cảnh sát...”

“Lão Lâm, ông nói cái gì vậy? Nhất định là con đĩ Lâm Kinh Nguyệt kia lấy, cái đồ hám tiền kia không chừng đã sớm để mắt tới tiền trong nhà rồi, không được, tôi phải yêu cầu con nhỏ đó trả lại!” Chỗ đó là gần hai ngàn tệ.

Trước mắt Hồ Thúy Hỉ trở nên đen kịt.

“Đứng lại, tôi bảo bà báo cảnh sát!” Sắc mặt ba Lâm âm trầm.

Lúc này, có thể tìm được Lâm Kinh Nguyệt ở đâu!

Cuối cùng, Lâm gia đã báo cảnh sát, sau khi các đồng chí cảnh sát đến, ở trong tòa nhà của gia đình đã xảy ra náo động.