Chương 19.1: Bàn về sự phá sản của ông

Cô mặc áo sơ mi hoa, bảy tám mươi phần trăm là mới, cái này so với rất nhiều nữ sinh trong đại đội cũng hơn rất nhiều, nhưng so với Lâm Kinh Nguyệt thì còn kém xa.

Váy của Lâm Kinh Nguyệt là váy mới, kiểu dáng cũng mới.

Tôn Lan Lan nhìn Lâm Kinh Nguyệt ngồi đối diện, trợn tròn mắt.

“Ngồi vững nha!” Người tài xế lái xe kéo hét lên một tiếng, sau đó đột nhiên lao vυ"t trên đường.

Phang pang——

Là một cái hố lớn, Lâm Kinh Nguyệt lần đầu tiên ngồi xe máy kéo, cho dù đã bắt chước mọi người giữ chặt cây gậy ở phía sau, nhưng vẫn bị xóc nảy đến nhảy dựng lên.

Mẹ kiếp! Tim cô lỡ mất một nhịp, sắc mặt cũng vặn vẹo một chút.

Mông cô!

Giang Tầm ở ngay bên cạnh cô, nhìn thấy vẻ mặt của cô vặn vẹo một chút, trong mắt hiện lên ý cười, sao cô lại xinh đẹp như vậy.

“Qua bên này.” Anh tiến lại gần một chút, ý bảo Lâm Kinh Nguyệt ngồi cạnh mình.

Âm thanh của máy kéo rất lớn, nhưng Lâm Kinh Nguyệt vẫn nghe được rõ ràng, nghe lời đổi chỗ.

Quả nhiên đã vững hơn một chút.

Nhưng vẫn còn rất xóc nảy ah, mông của cô, đau quá!

Từ đại đội Thanh Sơn đến thị trấn, đi xe bò mất hai tiếng, nhưng đi xe kéo thời gian đã rút ngắn được hơn một nửa.

Lúc Lâm Kinh Nguyệt xuống xe, mông cô đều chết lặng, cô nhảy xuống xe với vẻ mặt cứng đờ.

Hạ Nam nhanh tay lẹ mắt giúp cô một tay.

“Lâm Tri Thanh, hai tiếng rưỡi nữa đợi ở đây, con muốn mua cái gì thì mau đi mua đi.” Trước khi thím Xuân cùng mấy thím khác rời đi, bà nhắc nhở Lâm Kinh Nguyệt một câu.

“Con biết rồi, cảm ơn thím Xuân.”

“Kinh Nguyệt, ta muốn đi tới chỗ cung ứng và tiêu thụ, cùng nhau đi?” Hạ Nam nhìn Lâm Kinh Nguyệt.

“Không được, tôi phải đến bưu điện lấy chút đồ, đợi lát nữa còn phải đến trạm thu mua phế liệu một chuyến, việc muốn làm cũng hơi nhiều, nếu làm chậm trễ thời gian của cô thì không tốt.” Lâm Kinh Nguyệt muốn hành động một mình.

Cô còn muốn đi khách sạn nhà nước một chuyến, nếu có thời gian cô còn muốn tới thị trường chợ đen xem một chút.

Có quá nhiều việc để làm, cũng không biết thời gian còn kịp không.

“Vậy cũng được, lát nữa gặp lại.”

Giang Tầm và Chu Nham cũng nghe được, hai người cũng có chuyện cần làm, vì thế cũng chia tay Lâm Kinh Nguyệt.

“Lát nữa gặp nhau ở chỗ này.”

“Được.” Lâm Kinh Nguyệt phất tay với mấy người, đi về phía bên phải, cô đi tới trạm thu mua phế liệu trước.

Cô không thích học tập, nhưng vẫn thi đại học được, nếu không thì làm sao quay về thành phố được, dựa vào ông Lâm và Ngô gia kia, chắc rau cải cũng khô héo.

Tại trạm thu mua phế liệu, Lâm Kinh Nguyệt mò mấy viên kẹo hoa quả đưa cho đại gia trông coi, “Đại gia, tôi muốn vào trong tìm chút báo cũ để dán tường.”

Đại gia kia nhìn cô một cái, “Đi vào đi, chỉ có thể ở lại nửa tiếng.”

Những đứa trẻ này, ai cũng muốn đến tìm đồ hiếm, cũng không nghĩ tới, nếu thật sự có đồ hiếm, còn đến lượt các cô à?

Lâm Kinh Nguyệt cũng không thèm để ý tới sắc mặt của đại gia, cô cười cười, “Cám ơn đại gia.”

Sau đó bước vào bên trong.

Cô đương nhiên không phải vì đồ hiếm, mà chủ yếu là tìm sách giáo khoa.

Lật tìm một hồi ở nơi chất đống giấy vụn, cô tìm được hai quyển sách giáo khoa trung học, lại tìm được một quyển sách lý hóa ở trong góc.

Mặc dù không đầy đủ, nhưng cô cũng không ghét bỏ.

Cô thuận tay lấy một ít báo cũ, dán tường cũng là thật, căn phòng nhỏ kia đều là tường đất, cô cũng không muốn vào một ngày nào đó, mình đang ngủ thϊếp đi lại bị bùn đất đánh thức.

Nhưng mà, đều đã tới trạm thu mua phế liệu một chuyến, nếu khôông đi tìm những cái khác, thì cô luôn cảm thấy thiếu chút gì đó.

Cô lục lọi trong đống đồ nội thất.

Quan trọng nhất chính là đồ nội thất làm bằng gỗ quý, chắc hẳn trong nhà của những lão địa chủ, khẳng định cất giấu không ít thứ tốt.

Con thỏ tinh ranh luôn có ba cái hang.

“Hả? Trọng lượng không đúng.” Lâm Kinh Nguyệt lực lớn vô cùng, mà phương pháp cô tìm kiếm cũng thô bạo, phải nặng một chút.

Đồ đạc quý giá của nhà cô cũng không ít, đại khái trọng lượng của những món đồ đó trong lòng cô cũng biết rõ.

Đặt ghế xuống, cô nhìn ra ngoài cửa, quay người lại cầm ghế hạ xuống ba hai lần.

Quả nhiên, ở trong chân ghế tìm được một đống bánh vàng, mỗi cái nặng khoảng một cân.

Cô đem vàng thu vào trong không gian, sau đó lại tiếp tục tìm những cái khác, tốc độ rất nhanh, căn phòng này dường như đều bị cô lật qua một lượt, thời gian cũng sắp tới rồi, phía sau cũng không thu hoạch được cái gì, nhưng cô cũng không nản lòng.