Chương 22.1: Ba Lâm gửi thư tới, gặt quả xấu

Lời này của thím Tôn thật sự rất khó nghe, sắc mặt Vương Tuyết Bình lập tức trắng bệch, cô rất tức giận.

Cô còn đang do dự có nên tiếp tục gả cho Tôn Chí Viễn hay không, nhưng mẹ của Tôn Chí Viễn liền cho cô thêm một màn trình diễn như vậy, đúng là ấn tượng sâu sắc.

Cô lập tức nghĩ tới chuyện đời trước.

“Mẹ, mẹ nói cái gì vậy, đó là con cứu người!” Tôn Chí Viễn vội vàng đi tới, một tay giữ chặt mẹ mình.

Sau đó áy náy nhìn về phía Vương Tuyết Bình: “Vương Tri Thanh, xin lỗi, mẹ tôi hiểu lầm rồi, tôi...”

“Đại lang, con đã cứu người, nhưng cũng sờ người ta rồi, cô ta không gả cho con còn có thể gả cho ai? Còn ai muốn lấy cô ta nữa không?” Thím Tôn từ trên xuống dưới miệng nói không ngừng, bùm bùm, giọng điệu ầm ĩ khiến tai người khác nghe cũng thấy đau.

Bà lại nhìn Tôn Lương Đống, “Cậu muốn lấy cô ta à? Một đôi giày rách bị người ta sờ khắp người, cậu cũng muốn?”

Tôn Lương Đống sắc mặt tái mét, khóe miệng nghẹn nửa ngày, một chữ cũng không nói ra.

Vương Tuyết Bình thở gấp, “Xin đừng làm hỏng thanh danh của tôi, nếu không tôi đối với bà cũng sẽ không khách sáo!”

Cô không biết cãi nhau, nếu không cả hai đời cô cũng sẽ không bị người khác mắng đến không ngẩng đầu lên nổi.

“Xuy, làm hỏng thanh danh của cô? Cô đã bị con trai tôi sờ soạng, còn không dám thừa nhận, cô còn có danh tiếng nữa à? Cô nói ra không sợ người khác cười đến rụng răng à!”

“Mẹ!” Sắc mặt của Tôn Chí Viễn rất lạnh lẽo, anh lôi kéo mẹ mình, áy náy nhìn Vương Tuyết Bình, “Vương Tri Thanh, lời nói của mẹ tôi cô đừng để ở trong lòng, tôi sẽ dẫn bà ấy trở về, chuyện hôm nay cho tôi xin lỗi.”

Đối với anh, Vương Tuyết Bình đúng là thật sự không thể đối xử lạnh lùng.

Chưa nói tới người ta cũng mới cứu cô.

Thím Tôn bị Tôn Chí Viễn kéo mạnh mang đi, bà mai mối và những người đang hóng chuyện cũng ngấp gắp rời đi.

Nhưng về việc Vương Tuyết Bình bị sờ toàn thân, có lẽ chắc chắn sẽ bị truyền ra ngoài.

Vợ của Chi Thư cũng không có khả năng buông tha cô.

Vương Tuyết Bình thấy được ánh mắt của mọi người rơi vào trên người cô, sắc mặt cô trắng bệch, trong lòng âm thầm đánh giá Lâm Kinh Nguyệt đang dựa vào cửa.

Thấy vẻ sắc của cô ấy cũng thờ ơ, vừa rồi đối với Tôn Chí Viễn cũng không có gì đặc biệt, trong lòng cô có chút nghi hoặc.

“Tuyết Bình...” Nhưng mà lúc này cũng không cho phép Vương Tuyết Bình suy nghĩ nhiều, sắc mặt của Tôn Lương Đống nhìn cô một cách khó coi.

“Tôn Tri Thanh, chúng ta vốn cũng không phải là đối tượng, tôi hy vọng sau này anh đừng nói lung tung.” Giọng điệu của Vương Tuyết Bình lạnh lùng cứng rắn.

“Đúng rồi, anh có mượn đồ và tiền từ chỗ tôi, tôi hy vọng anh mau mau trả lại cho tôi.” Tôn Lương Đống biến tướng lấy đi không ít thứ tốt từ chỗ cô.

Vương Tuyết Bình nói xong, một mình vào phòng, trong viện im ắng, Tôn Lương Đống chỉ cảm thấy trên mặt nóng rát.

Trong lòng đối với Vương Tuyết Bình có thêm căm phẫn cùng không biết xấu hổ.

Lâm Kinh Nguyệt xem xong vở kịch, trong lòng cân nhắc địch ý bất thình lình của Vương Tuyết Bình đối với mình.

Cô không giải thích được.

Chẳng lẽ kiếp trước ‘cô’ đã làm chuyện gì làm tổn thương Vương Tuyết Bình? Vậy nên, Vương Tuyết Bình đây là... Được trọng sinh sao?

Chậc chậc!

Cô nhướng mày cười, lơ đãng đối diện với ánh mắt phẫn hận của Lâm Tâm Nhu, hé miệng ra, dùng khẩu hình nói một câu: “Cẩn thận đánh chết cô!”

“Triệu Hoa ca...” Lâm Tâm Nhu nhất thời giống như một con thỏ sợ hãi, sợ hãi nhìn về phía Lâm Kinh Nguyệt.

Triệu Hoa trong lòng mềm nhũn, nhìn về phía Lâm Kinh Nguyệt, bắt gặp đôi mắt trong veo và quyến rũ của cô, trái tim anh lỡ một nhịp.

“Ngu ngốc.” Lâm Kinh Nguyệt lẩm bẩm một tiếng, xoay người đi vào phòng.

Tri Thanh Điểm hoàn toàn yên tĩnh lại, Lâm Tâm Nhu cùng Triệu Hoa nói chuyện một lát mới trở về.

Nằm ở trên giường, trong lòng cô nghĩ tới tại sao trong nhà còn chưa có thư, mẹ cô nói sẽ gửi chăn bông dày tới nhưng cũng chưa gửi tới.

Không phải đã có chuyện xảy ra, phải không? Lâm Tâm Nhu trằn trọc đến nửa đêm mới ngủ, ngày hôm sau mang đội mắt gấu trúc nửa sống nửa chết đi làm, sau đó liền mệt mỏi ngất xỉu, bị đại đội người ghét bỏ không chịu nổi.