Chương 34.1: Uổng công vui mừng

Lâm Kinh Nguyệt ý nghĩ sâu xa mà nhìn anh một cái, Giang Tầm vẻ mặt thản nhiên, nhưng đáy mắt lại xẹt qua một tia khẩn trương nên vẫn là bán đứng anh.

Anh đột nhiên có chút sợ hãi, nhưng sợ cái gì bản thân anh cũng không biết nữa.

Nhưng mà điều này càng làm đáy mắt anh trở nên kiên định.

Lâm Kinh Nguyệt nở nụ cười, ánh mắt tìm tòi nghiên cứu cũng thu lại, cô nhận lấy đồ mà Giang Tầm đưa cho, “Tôi hiểu rồi, cảm ơn anh nha.”

Nhưng hiểu cái gì thì cô lại không nói ra.

Nhưng Giang Tầm dường như đã hiểu được ý của cô, anh cũng nở nụ cười, mang nụ cười tươi tắn rời đi.

Trong phòng, Lâm Kinh Nguyệt nhìn bánh quy và sô cô la nhập khẩu trong tay, đột nhiên cười khẽ một tiếng.

Người đàn ông này... Khụ khụ, rất tốt.

“Giang ca, thành công rồi?” Bên này, Chu Nham nhìn thấy Giang Tầm mang vẻ mặt tươi cười bước vào, anh cũng lộ ra một nụ cười thật lớn.

Sao trong lòng anh so với Giang Tầm còn kích động hơn nhỉ?

Giang Tầm thu liễm một chút, “Thành công cái gì? Mỗi ngày đều không làm việc đằng hoàng.”

“...... Vậy, vậy chuyện đó thành công chưa?”

“Thành công dễ dàng vậy sao?” Giang Tầm làm một bộ cao thâm khó dò, kiểu như muốn nói cậu không hiểu đâu.

Chu Nham trợn tròn mắt, “Làm uổng công tôi vui vẻ, tôi thấy là do cậu không được, Lâm Kinh Nguyệt là một cô gái rất tốt, người ta chướng mắt cậu cũng là bình thường.”

Giang Tầm, “Ha ha.”

Chu Nham lập tức câm miệng, người có thể lấy một đánh năm, anh không thể trêu vào.

Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, Lâm Kinh Nguyệt thật sự không coi trọng Giang Tầm sao? Được đó, đúng là sắp có một màn kịch hay để xem.

Giang Tầm không biết vẻ mặt của Chu Nham sao lại thay đổi nhanh như vậy như vậy, nhưng mà anh cũng lười để ý.

Ngày hôm sau, Lâm Kinh Nguyệt mang gùi và liềm, lên núi, tiếp tục sự nghiệp đánh cỏ lợn.

Nếm được vị ngọt của cỏ lợn, ai còn xuống ruộng nữa chứ.

“Chị Lâm ơi!” Thiết Đản và Đại Oa nhìn thấy Lâm Kinh Nguyệt, nhảy dựng lên, ba tiểu đồng bọn khác cũng bước tới.

Bọn họ đều biết trong tay Lâm Kinh Nguyệt có kẹo.

“Lâm tỷ tỷ, chúng em cũng có thể giúp chị đánh cỏ lợn.”

“Được, vậy hôm nay chị muốn đánh ba giỏ cỏ lợn!” Lâm Kinh Nguyệt nắm chặt nắm tay, bộ dạng giống như đang muốn làm một trận lớn.

Một số trẻ em nhảy lên trong tiếng reo hò.

Ở trong núi đánh cỏ lợn có rất nhiều trẻ con, mấy cô gái nhỏ nhìn thấy Lâm Kinh Nguyệt, có chút khϊếp sợ, nhưng trong mắt đều là hâm mộ.

Lâm Kinh Nguyệt cũng không quan tâm nhiều, từ xưa đến nay chuyện trọng nam khinh nữ đều trở nên rất bình thường, cho dù cô có làm thế nào thì cũng không thể thay đổi được suy nghĩ của mọi người về việc nên làm cha mẹ thế nào.

Nhưng mà, cho mấy đứa trẻ thêm vài viên kẹo thì cô vẫn làm được.

Cô vẫy tay chào bọn họ, “Các em, muốn ăn kẹo thì tới đây.”

Mấy cô gái nhỏ lo lắng túm lấy góc áo, trên người cõng gùi cùng với thân hình gầy yếu của các cô đã trở thành hình ảnh tương phản rõ ràng.

Cuối cùng, bọn họ vẫn lấy hết can đảm đi tới bên cạnh Lâm Kinh Nguyệt.

“Lâm... Chị Lâm, chúng em có thể giúp chị.” Từ nhỏ trong lòng các cô đã hiểu được, nếu không làm việc, đừng nói là kẹo, mà ngay cả cháo loãng các cô cũng không vớt được.

“Được.” Lâm Kinh Nguyệt cười, cô vốn dĩ cũng không định cho không công, “Hôm nay, các em đều giúp chị đánh cỏ lợn đi, chúng ta sẽ đem toàn bộ cỏ lợn trong núi đều nhổ sạch!”

Cô khoa trương vẫy vẫy tay nói tào lao.

Mọi người đều bật cười, tiếng cười của những đứa trẻ vang vọng ra khắp núi.

Khi Lâm Kinh Nguyệt mang theo mấy đứa nhỏ ở trên núi đánh cỏ lợn, trong đại đội lại xuất hiện con sâu bướm.

Vương Tuyết Bình và Tôn Lan Lan đã bắt đầu đánh nhau.

Vương Tuyết Bình bộc phát, Tôn Lan Lan vốn dĩ là đánh không lại, nên bị đánh đến rêи ɾỉ kêu đau không thôi.

Chờ người xem náo nhiệt xúm lại, Vương Tuyết Bình kéo tay Tôn Lan Lan, rồi thuận thế ngã xuống, sau đó ngất đi.

Tôn Lan Lan, “...!!!?”

“Tạo nghiệt a, Tôn gia đúng là ức hϊếp người khác quá đáng, Tiền Quế Hoa làm bại hoại thanh danh của Vương Tri Thanh, biến Vương Tri Thanh thành kẻ xấu, Tôn Chí Viễn đối với người một lòng vì mình lại vứt bỏ người ta, Tôn Lan Lan còn đánh người ta đến ngất xỉu!” Thím Hoa và thím Lưu ăn dưa ở tuyến đầu gào thét một tiếng.

Đừng thấy hai người bình thường run rẩy cũng không nhẹ, nhưng một khi họ chống lại Tiền Quế Hoa, họ sẽ ngay lập tức thống trị chiến trường.

“Cũng không phải sao, Vương Tri Thanh đúng là thảm quá mà.”

Đám đông cũng bắt đầu xì xào bàn tán.

“Các người nói bậy, là cô ta đánh tôi, tôi vốn chỉ cũng chưa ra tay mà!” Ánh mắt Tôn Lan Lan đỏ bừng.

“Nhưng giờ người ngất xỉu là Vương Tri Thanh.”