Chương 20

Đôi môi mềm mại ấm áp của cô dán lên môi anh, sau đó lại hôn lên yết hầu. Đôi mắt sáng long lanh như đang cười dịu dàng, tràn đầy tình cảm mà Hạ Tùng Bách chưa bao giờ nhìn thấy.

Một sợi tóc buông xuống bờ vai, giống như bàn tay nhỏ đang vuốt ve, khiến trái tim anh ngứa ngáy.

Hạ Tùng Bách không nhịn nổi, rên lên một tiếng. Sau đó, đầu óc lập tức tỉnh táo lại. Anh cố cử động người để kháng cự nhưng lại không kìm nén được hơi thở nặng nề của mình, anh cất giọng khàn khàn giống như bị giấy nhám mài qua, giọng nói vừa mơ màng lại vừa trầm thấp: “ Buông tôi ra.”

Lúc này cô gái mới ngồi thẳng người dậy cất giọng trong veo: “ Anh có muốn thử tìm hiểu tôi không?”

Hạ Tùng Bách vừa nghe thấy vậy cả người giống như gặp phải hồng thủy, mãnh thú. Trong đôi mắt đen láy sâu thẳm có một tia kinh ngạc thoáng qua nhưng anh không dám tin tưởng. Anh khẽ nuốt một ngụm nước bọt, vất vả dịch sang bên cạnh, cách cô nửa mét như muốn phủi sạch quan hệ. Đôi môi tái nhợt mấp máy vài cái, trên khóe môi vẫn còn hơi ấm của cô, vẫn còn mùi hương nhàn nhạt của đối phương, giờ phút này này nó trở nên tươi đẹp khác thường.

Anh cố làm mặt lạnh nhưng mà lỗ tai lại đỏ bừng.

Triệu Lan Hương sờ nhẹ lên lỗ tai đáng yêu của anh, hỏi lại một câu nữa: “ Không cần sao? Vậy tôi hôn đến khi nào anh đồng ý mới thôi.”

Nói xong, cô lại đà anh xuống mυ"ŧ mυ"ŧ môi anh.

Hạ Tùng Bách hô hấp càng dồn dập hơn, máu trong người anh giống như đang chảy ngược, trực tiếp chảy ngược lên mặt, hơi thở nặng nề giống như người bị bệnh rất nguy kịch, mặc cho cô thích làm gì thì làm không hề có sức chống cự.

Đột nhiên, Triệu Lan Hương cảm thấy mình có chút tàn nhẫn. Người ta đã bị thương như vậy rồi, cô còn ỷ thế hϊếp người. Nếu như ngược lại vào lúc anh còn sinh long hoạt hổ, cô làm gì có gan cưỡng ép anh.

Cô dừng lại, buông lỏng anh ra trong lòng có chút xấu hổ đồng thời lại có chút buồn bã. Cô cố tỏ vẻ mình không sao cả nói: “ Được rồi, nếu anh không đồng ý thì thôi vậy, coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra vậy..”

Cô nói còn chưa xong, cả người bỗng nhiên ngã xuống giường, tất cả ngôn từ đều bị bao phủ trong cái hôn ngây thơ của người đàn ông này. Trái tim Triệu Lan Hương đập bình bịch như muốn nhảy ra khỏi cổ họng, đập nhanh đến mức dường như trái tim đã quá 100 lần trên 1 phút, lòng bàn tay cũng đổ đầy mồ hôi.

Mẹ nó! đúng là quá đã.

Đây là tất cả cảm nhận của Triệu Lan Hương khi bị anh đảo khách thành chủ đè xuống giường, hôn đến mức đầu đầu tóc rối nùi.

Đúng là vừa bạo lực lại vừa ngây ngô, giống như một con nghé con chỉ biết húc đầu về phía trước, cả người ngập tràn mạnh mẽ.

Sau khi bị hôn, Triệu Lan Hương chép chép miệng hưởng thụ. Cô dùng ngón cái sờ lên đôi môi đã sưng của mình, rồi nghi ngờ hỏi: “ Anh thích em từ bao giờ thế?”

Nhưng mà người đàn ông trên giường đã lấy chăn che kín đầu lại giả vờ ngủ như chết.

Triệu Lan Hương cũng không vội, cô cười híp mắt mà thu dọn lại căn phòng bừa bộn, đem những mảnh thủy tinh của bình thuốc bị vỡ ra ngoài. Hai lần đều bị vỡ chai đựng thuốc nhưng mà lần này tâm trạng lại hoàn toàn bất đồng. Lần trước là lần đầu tiên lòng cô nổi lên cơn bão tuyết. Còn lần này trong lòng cô lại cảm thấy ngọt ngào như bị bao phủ bởi mật ngọt ngấm vào tận tâm can.

Người đàn ông lúc nào cũng lạnh lùng hờ hững này, bình thường giả vờ không thích lắm, không lộ ra chút dấu vết nào cả, ngay cả người có hoa nhãn kim tinh như Triệu Lan Hương cũng không nhìn thấu suy nghĩ của anh.

Triệu Lan Hương cảm thấy miệng mình vừa ngọt như uống nước đường, còn có cả hương vị của anh. Cô liếʍ môi một cái, như thế nào cũng thấy không đủ.

Đây chính là nụ hôn mạnh mẽ phiên bản tuổi trẻ của lão chồng già nhà cô, rất đáng quý đó. Cô đẩy đẩy anh, rồi xuống khỏi giường, cô cũng không giống như những cô gái thẹn thùng khác lập tức chạy khỏi đây, mà kéo người đàn ông đang giấu đầu trong chăn ra. Sau đó cẩn thận kiểm tra lại vết thương cho anh.

Cô nhíu mày lo lắng: “ Mặc quần áo tử tế, em đưa anh đi trạm xá khám, cả người toàn vết thương rất dọa người.”

Hạ Tùng Bách nheo mắt thản nhiên nói: “ Không sao đâu.”

Nhưng bàn tay dưới chăn đã nắm chặt thành nắm đấm.

Triệu Lan Hương nói: “ Đi khám thử xem, để em yên tâm một chút, em đi bảo bí thư chi bộ viết thư giới thiệu.”

Lúc Hạ Tam Nha mang khuôn mặt đầy nước mắt đến tìm cô, Triệu Lan Hương thật sự đã bị dọa sợ. Cô vội vàng chạy như bay về xem Hạ Tùng Bách, nhưng mà anh thì ngược lại vẫn bình tĩnh nói chuyện, vẫn hành động bình thường. Mặc dù trên người anh có rất nhiều vết thương. Xem ra có lẽ không bị thương bên trong nội tạng, chỉ là vết máu trên đầu nhìn có chút dọa người. Suy nghĩ một lát, Triệu Lan Hương vẫn cảm thấy không yên tâm, cô vẫn muốn đưa anh đến bệnh viện chụp chiếu đầu.

Vũng máu đọng trên mặt đất ở trong trên núi có lẽ không phải là của anh. Nếu đầu anh mà chảy nhiều máu như thế, lấy đâu ra chuyện còn có thể lật người cô lại mà hôm nữa.

Triệu Lan Hương vừa tức vừa buồn cười. Đám người này vây đánh Hạ Tùng Bách, thế mà lại bị anh đánh cho thảm như vậy, đúng là quá kém.

Trước đó, nghe những người trong thôn nói, cô có thể hiểu được chuyện gì xảy ra. Vương chốc đầu lại nói ba hoa chích chòe vài câu về cô và Hạ Tùng Bách, anh xúc động không nói hai lời đã vung tay lên đánh Vương chốc đầu. Còn đám người đứng đó chẳng những không can ngăn ngược lại còn nhìn anh không vừa mắt. Mấy người đó cầm cuốc xẻng lên giúp Vương chốc đầu đánh anh.

Hạ Tùng Bách là kẻ liều mạng, đánh như không muốn sống nữa, đánh đến mức máu chảy cũng không dừng, khiến đám người kia đều sợ hãi. Anh đè người Vương chốc đầu xuống, đánh vào miệng anh ta, bắt anh ta xin lỗi. Đánh xong, lúc này Hạ Tùng Bách mới lê cái thân đầy máu quay về nhà.

Hiện giờ, Triệu Lan Hương đang cầm giấy bút đi tìm bí thư chi bộ Lý.Trong thôn này có hai dòng họ lớn, một là họ Lý, một họ khác là họ Hạ. Họ Hạ này gồm rất nhiều chi, có rất nhiều người đều có gốc gác tổ tiên liên quan đến Hạ Tùng Bách, cũng có người từng làm nô bộc ở Hạ gia. Sau đó cũng sửa họ theo chủ, rất nhiều người đều có liên quan đến Hạ gia.

Triệu Lan Hương đập cửa nhà bí thư chi bộ Lý rầm rầm. Cô nói: “ Đồng chí Hạ Tùng Bách bị một đám người đánh cho máu chảy không ngừng, chỉ sợ trên người còn có vết thương bên trong. Tôi muốn lập tức đưa anh ấy lên bệnh viện trên thị trấn kiểm tra.”

Bí thư chi bộ Lý vừa tiễn xong một đám người khóc lóc kể lể đến cáo trạng, thì bên này Triệu Lan Hương đã đến rồi. Ông ta đau hết cả đầu, sắc mặt có chút khó coi: “ Tôi còn chưa tìm cậu ta tính sổ, thế mà cô còn tự đưa mình đến tận cửa.”

Nụ cười ôn hòa trong mắt Triệu Lan Hương lập tức biến mất. Cô đã hiểu vừa rồi đã có người đến tìm bí thư chi bộ cáo trạng

“ Tính sổ cái gì? Tôi là một cô gái trong sạch, chưa lập gia đình bị đám người miệng thối kia vu khống, có muốn tôi tính toán rõ ràng khoản nợ này trước không?

Mặt khác, trước đó chỉ có Vương chốc đầu và anh hai Hạ xung đột, những người gia nhập sau đó đều là kẻ vô cớ đánh người. Hơn nữa còn cầm hung khí trong tay, đơn phương ẩu đả người dân.

Nếu suy xét ra, thì hành vi của anh hai Hạ thuộc về phòng vệ chính đáng, theo pháp luật mà nói tôi có lý do để kiện những người đánh người kia.Tội danh gọi là cái gì ta... là tội gây hấn gây chuyện hoặc cố ý gây thương tích cho người khác.”

Bí thư chi bộ Lý nghe thấy nữ thanh niên trí thức này nói như vậy thì cảm giác đầu mình càng đau hơn.

Người trong thành phố có ăn có học có khác, nói chuyện lý lẽ rõ ràng như vậy, ngay lập tức đã nói trúng chỗ hiểm. Đâu giống đám phụ nữ nông thôn kêu khóc cáo trạng kia. Nói tới nói lui chỉ có chuyện cậu hai nhà họ Hạ đánh người thế nào và đánh ai thê thảm như thế nào.

Bí thư chi bộ lý không dám gây khó dễ cho Triệu Lan Hương, cũng không dám gây khó dễ cho Tưởng Mỹ Lệ. Hai cô gái nhỏ này, người này lợi hại, người kia còn lợi hại hơn. Thư của lãnh đạo gửi xuống bảo chăm sóc giúp đỡ vẫn còn nằm trên bàn ông ta kia kìa.

Ông ta đập mạnh lên cái bàn tức giận nói: “ Cô nói đều có lý, nhưng mà không đáng để cô dính líu tới thằng hai nhà họ Hạ, tài liệu đề cử của cô lý lịch nhập Đảng của cô, những thứ này đều có liên quan đến hành vi thường ngày của cô. Cô là một thanh niên tiến bộ, có văn hóa lại trộn lẫn với kẻ xấu như vậy. Cô nói xem người khác sẽ nghĩ như thế nào về cô. Cô còn muốn giữ tiền đồ của mình không hả?”

Triệu Lan Hương bình tĩnh nói: “ Đó là chuyện khác, cứu người gấp như cứu hỏa làm phiền bí thư chi bộ viết cho tôi cái thư giới thiệu, tôi cũng tiện nhanh chóng đưa anh ấy đi khám bệnh.” Hai tay cô cũng đưa giấy bút lên cho ông ta.

Bí thư chi bộ Lý nhận lấy chiếc bút máy trong tay cô gái. Bút máy tinh xảo trên thân còn khắc nhãn hiệu nho nhỏ khiến ông ta hơi run rẩy. Bàn tay vô thức sờ thêm nó một lần nữa. Loại bút máy Parker này là lần đầu tiên trong đời ông nhìn thấy, nhờ có Triệu Lan Hương ông ta mới may mắn được sờ thử.

Bí thư chi bộ Lý mở nắp bút máy ra, ngòi bút viết liến thoắng trên giấy. Chỉ một lát sau đã viết xong một lá thư giới thiệu, Triệu Lan Hương thấy bí thư chi bộ Lý đã viết xong thư giới thiệu rồi. Còn bút chiếc bút máy kia một lần thì đẩy về phía ông ta nói: “ Bác bí thư chi bộ thích chiếc bút máy này như vậy thì cháu cho bác mượn dùng vài ngày. Dù sao, cháu đã xuống nông thôn cũng không cần dùng đến nó. Không bằng tặng lại cho bác, để bác viết thư giới thiệu mỗi ngày. Về phía anh hai Hạ, bác khoan dung cho anh ấy một chút, con người anh ấy không phải kẻ hư hỏng, chỉ là tính tình có chút nóng nảy thôi.”

Kiểu mượn dùng này, mượn bao lâu cũng không nói rõ. Thực tế là Triệu Lan Hương đang uyển chuyển tặng chiếc bút này cho Lý Đức Hồng. Đây là thứ đồ đáng giá nhất trên người Triệu Lan Hương bây giờ, đảm bảo giá trị không bị mất giá. Nếu bán ra chợ đen ít nhất có thể bán hơn 10 đồng. Về sau nhãn hiệu bút máy này cũng là hàng hiệu đẳng cấp thế giới, có điều sau này cả phòng của ông chồng già nhà cô chứa đầy bút cổ giá trị hàng trăm, hàng vạn anh đều đưa cho cô để ký tên, để cô ghi chép thực đơn. Triệu Lan Hương dùng đồ xa xỉ mãi quen rồi nên thấy chiếc bút này cũng bình thường thôi.

Bí thư chi bộ Lý nghe hiểu được hàm ý trong lời nói của Triệu Lan Hương. Ông ta muốn từ chối nhưng bàn tay lại sờ lên chiếc bút máy yêu thích không buông. Cô gái nhỏ này đúng là rất thông minh, ông ta nói: “ Vậy tôi nhờ phúc của cô, mượn dùng vài ngày nhé! Hôm khác nhất định tôi sẽ trả lại cho cô.”

Triệu Lan Hương cầm chặt lá thư giới thiệu, rồi chào tạm biệt bí thư chi bộ Lý. Cô đi mượn xe đạp của Đường Thanh, rồi đạp xe về Hạ gia.

Trông thấy cô về, Hạ Tam Nha chạy nhanh ra đón. Triệu Lan Hương nhéo khuôn mặt nhỏ của cô bé nói: “ Chị đưa anh trai em lên thị trấn khám. Em và chị cả nói với bà nội một tiếng nhé, để bà khỏi lo.”

Hạ Tam Nha gật đầu.

Lúc này Hạ Tùng Bách vẫn đang nằm trên giường ngủ đúng tư thế cũ. Anh cũng không hề nhúc nhích, giống như đã ngủ rất say, cảm giác yên tĩnh này thực sự khiến lòng người vô cùng xót xa. Trên người anh hiện rõ từng vết thương nông sâu đáng sợ, thái dương được băng bó bằng một lớp vải mỏng đang sưng một cục, miệng vết thương kéo dài đến tận khóe mắt.

Vết thương đã được rửa qua bằng rượu cồn, nay lại rỉ máu. Không biết sau này có để lại sẹo hay không, với tình trạng này mà anh vẫn có thể ngủ say sưa không để ý gì, điều này khiến Triệu Lan Hương không nhịn được nhíu mày.

Vẻ mặt hờ hững không quan tâm đến vết thương của anh khiến cô không khỏi nghĩ nhiều. Có phải anh bị thương mãi nên đã quen với chuyện này rồi hay không. Anh cho rằng chỉ cần ngủ một giấc là có thể hết đau đớn, lại sinh long hoạt hổ sao?

Vừa nghĩ đến đó, Triệu Lan Hương không nhịn được đau lòng. Những vết thương này một phần cũng là vì cô nên anh mới phải nhận. Đôi mắt anh đẹp như vậy,vừa sắc bén lại vừa sâu sắc, giảm bớt khí thế hung ác trên mặt anh. Nếu bị một vết sẹo đó, sau này cả gương mặt sẽ hung dữ dọa người biết bao.

Triệu Lan Hương gọi anh dậy phất tờ giấy giới thiệu rồi nói với anh: “ Đi thôi.”

Hạ Tùng Bách không muốn đi khám lắm. Chỉ có chút chuyện nhỏ mà cô nàng này lại căng thẳng như anh sắp chết rồi ấy. Anh xoay người lại nói: “ Cô không cần phải xen vào chuyện của tôi. Đàn ông bị thương ngoài da một chút không sao cả.”

Cuối cùng, Hạ Tùng Bách bất đắc dĩ vẫn bị Triệu Lan Hương ép ngồi lên ghế sau xe đạp. Anh há miệng lầm bầm: “ Đừng tưởng rằng tôi hôn qua vài cái là cô có thể tùy tiện quản lý tôi.”

Nghe thấy câu này, Triệu Lan Hương tức đến bật cười.Cô nhéo anh một cái để anh ngoan ngoãn lại: “ Sao mà lắm lời như vậy, có phải muốn tôi hôn anh thêm vài cái nữa không?”

Hạ Tùng Bách ngậm miệng lại, yên lặng không nói nên lời. Triệu Lan Hương bắt đầu ngồi lên xe. Cô dùng hết sức để đạp. Tuy nhiên, người đàn ông này nhìn thì có vẻ gầy gò nhưng dáng người lại cao, đèo một người đàn ông như vậy không phải chuyện dễ dàng gì.

Hạ Tùng Bách ngồi phía sau xe đạp nhìn cô. Hôm nay, cô mặc một chiếc áo sơ mi màu lam thêu hoa nhỏ, hai bím tóc đen nhánh xõa xuống cái cổ trắng nõn xinh đẹp của cô. Một vài sợi tóc xõa ra tung bay theo gió, được ráng chiều tà chiếu vào càng xinh đẹp lung linh hơn. Chiếc áo hơi rộng hơn so với vóc người cô. Vòng eo mảnh khảnh của cô nhỏ đến mức không đủ một vòng tay anh. Nhưng mà cô vẫn vững vàng chở anh đến thị trấn, sau đó lại ngồi ô tô đi lên thành phố.

Triệu Lan Hương nghĩ, dù sao hai người cũng đã lên thị trấn, thà rằng đi thêm một đoạn nữa đến bệnh viện thành phố chụp X quang cho anh thì tốt hơn. Cho nên, hai người đã đến bệnh viện thành phố.

Đến nơi thì trời đã tối rồi, Hạ Tùng Bách ngồi trong phòng bệnh để bác sĩ khám cho anh. Ống nghe lạnh buốt áp lên ngực anh, sau đó lại dùng máy móc chiếu chụp đầu vào người anh. Hạ Tùng Bách nhìn máy chụp X-quang. Bác sĩ nói rằng máy chiếu này là báu vật của bệnh viện này. Từ khi mua về chưa có mấy người được sử dụng, anh cũng coi như là bệnh nhân mới của nó. Cuối cùng bác sĩ kê cho Hạ Tùng Bách một ít thuốc tiêu viêm, bảo y tá dùng thanh gỗ nẹp chân tay cho anh. Nhưng Hạ Tùng Bách từ chối: “Tôi còn phải làm việc, nẹp cái này phải mất bao lâu.”

Lúc đó, Triệu Lan Hương đang xem bệnh án, đúng là không xem không biết, nhưng vừa xem cô đã thấy giật mình.

Người đàn ông này đúng là không biết yêu quý bản thân.

Nếu không kiên trì đưa anh ấy đi bệnh viện, khả năng còn không biết vết thương của anh lại nghiêm trọng như vậy. Cứ nhìn dáng vẻ bình tĩnh ngủ chiều nay của anh, Triệu Lan Hương không hề nghi ngờ ngày mai anh vẫn có thể làm việc bình thường.

Trên bệnh án viết rõ, Hạ Tùng Bách gãy xương bao nhiêu chỗ, còn cả chấn động não nhẹ nữa. Triệu Lan Hương nhìn Hạ Tùng Bách ánh mắt xa sầm xuống, nhưng cuối cùng chỉ có thể bất đắc dĩ xoa đầu anh nói: “ Anh cố nhịn một chút, đã gãy cả xương rồi, anh có cần tay mình nữa không hả?”

Ánh mắt Hạ Tùng Bách cũng tối đi, cô nàng này đúng là được một tấc lại tiến một thước. Lừa anh đến bệnh viện còn chưa tính, bây giờ dỗ dành anh nẹp ván gỗ giống như thằng què. Anh yên lặng không nói gì, khỏe mắt xanh tím có chút hối hận thoáng qua.

Triệu Lan Hương nói: “Nẹp cho anh ấy đi.”

Buổi tối, khi Hạ Tùng Bách đang truyền thuốc Triệu Lan Hương cầm tiền đi đóng viện phí. Lần chụp X quang này gần như đã tiêu sạch số tiền lúc trước cô kiếm được. Nhưng tiền thuốc men không thể tiết kiệm, bỏ ra số tiền này cô cũng không xót ruột. Triệu Lan Hương nghĩ sau này phải tranh thủ kiếm tiền, nếu không có chút tiền phòng thân sau này có chuyện gấp thì xảy ra khó mà xoay sở.

Bữa tối, Triệu Lan Hương mua hai bát mì hoành thánh về. Mỗi người một bát, Cô nói: “ Hôm nay quán ăn Quốc doanh bán mì hoành thánh, nhờ phúc của anh, đây là lần đầu tiên tôi được ăn đó.”

Hạ Tùng Bách yên lặng một lúc rồi hỏi cô: “ Tiền thuốc men tốn bao nhiêu?”

Đến tận bây giờ, đầu óc của anh vẫn còn đang mơ mơ màng màng kêu ong ong. Sao lần đánh nhau này mọi chuyện lại thay đổi hết thế nhỉ? Anh vô duyên vô cớ có thêm một đối tượng. Đối tượng còn là cô gái được rất nhiều đàn ông nhớ thương. Thanh niên trí thức Triệu vừa xinh đẹp lại có học thức. Nếu như đổi lại là người đàn ông bình thường khác, đây là một chuyện đáng để khoe khoang đến thế nào.

Anh hận không thể nắm tay cô mà thông báo với cả thôn biết được, nhưng mà... thực tế giữa anh và cô chênh lệch quá nhiều. Làm vậy đối với cả hai đều đau khổ là điều không thể nghi ngờ.

Trong lòng Hạ Tùng Bách hiểu rõ, nếu để mọi người biết Triệu Lan Hương là đối tượng của anh thì cuộc sống sau này của hai người sẽ bị đả kích nặng nề đến mức nào.

Anh trầm mặc ăn mì hoành thánh, miệng hút mì hoành thánh mỏng dai, nhai phần nhân bánh bên trong. Món mì hoành thánh này thực sự rất ngon. Anh chỉ là thằng nhà nghèo, trước kia có thể ăn một cái bánh bao trắng không nhân đã là nguyện vọng lớn nhất của anh rồi. Còn cô thì sao, từ nhỏ cô đã ăn những món ăn được làm từ lương thực tinh này, hiện tại tùy tiện bố thí thì cũng là thứ người khác cầu mong cả đời. Gia đình cô đều ưu việt, cha mẹ cũng là người thành phố có công việc đàng hoàng.

Còn anh là con cháu nhà địa chủ, cả đời bị người ta đâm chọc không ngóc đầu lên được. Triệu Lan Hương nuốt một miếng mì hoành thánh rồi cười nói: “ Anh muốn tính tổng sổ sách rõ ràng với em sao? Tiền thuốc men không rẻ đâu, có điều nếu anh bằng lòng dùng bản thân trả nợ cho em thì em có thể cân nhắc.”

Triệu Lan Hương trông thấy anh hơi nhíu mày lại. Cô dùng ngón tay cái vén sợi tóc trên trán của anh ra, sau đó khẽ nói: “ Hôm nay, anh đã đồng ý làm người yêu của em rồi, đã đồng ý rồi thì không được đổi ý.”

Hạ Tùng Bách yên lặng ăn mì hoành thánh không nói tiếng nào, mãi cho đến khi ăn xong anh mới cất giọng khàn khàn nói: “ Trước khi em đến ở nhà tôi, tôi chưa từng được ăn bột mì.”

Triệu Lan Hương ‘Ừ’ một tiếng: “ Cho nên?”

“ Cũng không có bộ quần áo nào ra hồn.”

Đôi đũa trong tay Triệu Lan Hương hơi run lên, cô yên lặng quấy quấy bát mì tiếp tục nghe.

“ Loại người như tôi chỉ sợ người qua đường cũng chẳng thèm ngó một cái.”

Triệu Lan Hương nghe thấy thế thiếu chút nữa đã bị miếng mì hoành thánh trong miệng sặc chết, cô ho khan dữ dội. Những lời này sao nghe quen tai như vậy. Đây không phải là lời ông chồng già nhà cô vẫn thường thủ thì lúc ôm cô ngủ sao.

Hạ Tùng Bách không hổ là Hạ Tùng Bách, dù già hay trẻ thì trong lòng đều khắc sâu ý nghĩ ‘biết thân biết phận’.

Triệu Lan Hương vội vàng uống một ngụm nước súp, chặn lời Hạ Tùng Bách đang nói dở.

Cô nói: “ Đừng nói nữa, sự thật là em đã quăng cho anh vô số ánh mắt ám chỉ.”

Hạ Tùng Bách lập tức yên lặng.

Triệu Lan Hương cũng nhìn thẳng vào anh. Đôi mắt của người đàn ông này sâu thẳm long lanh như hồ nước, khi nhìn chằm chằm vào người khác thì có một vẻ dịu dàng sâu sắc khó tả. Triệu Lan Hương nhìn gương mặt anh, cô có thể lờ mờ nhận ra ra được gương mặt lịch sự tao nhã dịu dàng sau này. Dáng người nhà họ Hạ bọn họ tốt thật, ngay cả gương mặt này cũng đủ để khiến cô thất điên bát đảo rồi. Nhìn bao lâu cũng không đủ.

Có điều, Triệu Lan Hương vẫn thích dáng vẻ không để ý điều gì, giống như nghé con đè lên người cô, ngang tàng bá đạo không biết nói lý vậy. Khi anh tỉnh táo lại, sẽ cuộn mình quay về với vỏ bọc của mình, giống như con rùa đen. Dù cô có kí©h thí©ɧ thế nào vẫn bất động.

Triệu Lan Hương nhìn anh truyền thuốc, khi xong hết, lại gọi y tá đến thay thuốc mới.

Hạ Tùng Bách không nói lý được với cô nàng này, nói đến đầu lại đau đớn, anh trừng mắt nói với cô: “Ngủ.”

Sáng ngày hôm sau, Triệu Lan Hương đưa Hạ Tùng Bách về thôn Hà Tử, cũng tiện thể xin Lý Đại Lực cho cô nghỉ. Nhưng mà Lý Đại Lực lại bất đắc dĩ nói: “ Hôm nay là chủ nhật.”

Triệu Lan Hương vỗ đầu một cái, hai ngày nay đúng là bận rộn quá, ngay cả ngày nghỉ cũng không nhớ rõ. Khi cô về đến nhà, Tưởng Mỹ Lệ đã cầm theo hai đoạn xương ống đang đứng trước cửa nhà họ Hạ. Khi nhìn thấy cô, Tưởng Mỹ Lệ lập tức giậm chân: “ Đợi cô lâu lắm rồi đó, rốt cuộc cô đã đi đâu thế?”

Cánh mũi cô ta phập phồng, sau đó hếch mũi lên nói: “ Này, xương ống cô cần, lần này có thể nấu mì cho tôi ăn được chứ?”

Triệu Lan Hương quan sát hai đoạn xương ống lớn trong Tưởng Mỹ Lệ, ôi đúng là nhà giàu ra tay có khác. Tưởng Mỹ Lệ thế mà lại mua hai đoạn xương có rất nhiều thịt. Triệu Lan Hương tự hỏi lòng mình, cô không dám phá sản như vậy. Khi mua xương ống còn lẫn thịt không thể nghi ngờ là phải bỏ ra phiếu thịt mới mua được. Thứ này chính là xương nhiều mà thịt ít, phần lớn đều là xương, không được mấy miếng thịt. Gia đình bình thường làm gì dám chà đạp lên phiếu thịt như vậy. Cũng may là có Tưởng Mỹ Lệ cam lòng. Vốn dĩ, Triệu Lan Hương không có tâm trạng nào nấu mì cho Tưởng Mỹ Lệ cả, nhưng nhìn thấy hai đoạn xương ống màu mỡ nhiều thịt này, hai mắt cô không nhịn được sáng lên.Thịt xương ống thơm ngon béo ngậy, thịt nhiều chất, trong xương ống còn có tủy sống béo ngậy, đập vỡ đầu xương có thể lấy ra được. Hương vị ấy muốn thơm ngon bao nhiêu là có bấy nhiêu.

Lần này Hạ Tùng Bách bị gãy xương, đúng là nên ăn nhiều canh xương ống, ăn gì bổ lấy. Cô đang định lên thị trấn mua xương ống về hầm canh, không ngờ buồn ngủ lại gặp manh chiếu ,có người đưa sẵn gối đầu đến cho cô.

Cô nói: “ Đúng lúc tôi đang muốn ăn mì với nước hầm xương, tôi mua lại một chút của cô nhé.”

Triệu Lan Hương muốn dùng xương ống này thì hầm canh cho Hạ Tùng Bách. Nói xong cô lấy một phiếu thịt ra.

Tưởng Mỹ Lệ kiêu ngạo nói: “ Coi như cô biết nhìn hàng, xương ống này không tệ lắm đúng không. Tôi phải bỏ ra phiếu thịt mấy cân đấy. Hôm nay tôi muốn ăn một bữa thoải mái.”

Mấy ngày lao động vất vả vừa rồi đối với Tưởng Mỹ Lệ mà nói không khác gì bị dày vò dưới địa ngục. Từ bé đến giờ, cô ta chưa từng chịu khổ như vậy. Vì khen thưởng cho vài ngày kiên trì của bản thân, cô ta nghiến răng nghiến lợi lấy thiếu thịt của mình tiết kiệm được đi mua xương ống có thịt về.

Thực tế thì suy nghĩ của cô ta cũng vô cùng đơn giản nhưng lại rất thô bạo. Xương không có thịt còn nấu được bát mì ngon như vậy, nếu xương có thịt thì sao đây. Có thịt chắc chắn phải ngon hơn so với xương không kia nhiều.

Triệu Lan Hương cười híp mắt nhận lấy cả hai ống xương này: “ Cô về trước đi, gần đến giờ ăn cơm cô đến đây ăn là được.”

Triệu Mỹ Lệ lầm bầm đồng ý.

Triệu Lan Hương xách hai ống xương như mang theo bảo bối đến bên cạnh giếng nước. Cô cẩn thận rửa sạch một lần hai ống xương. Tưởng Mỹ Lệ chọn hai khúc xương này nhìn bề ngoài vô cùng tốt. Hai đầu phình ra, ở giữa nhỏ có nghĩa là bên trong có nhiều tuỷ sống, nấu canh rất có dinh dưỡng.

Sau khi, Triệu Lan Hương rửa sạch xương ống cô gọi chị cả Hạ đến. Bình thường chị cả Hạ thường băm cỏ khô, lực tay rất lớn. Chị ấy chỉ cần chặt một cái, xương ống rắn chắc đã nứt ra. Triệu Lan Hương dùng nước sôi chần qua xương ống. Sau đó cẩn thận lọc ra khúc xương nào có thịt, khúc nào không có thịt. Xương không có thịt để hầm nước súp, còn xương ống có thịt thì để nấu mì.

Cô rửa sạch nồi đất, đổ đầy một nồi nước, sau đó dùng gừng tỏi để loại bỏ mùi tanh, còn nhỏ vài giọt rượu trắng, rắc một chút gia vị đặc biệt rồi dùng lửa nhỏ hầm.

Ngọn lửa chậm rãi bén vào đáy nồi, tinh hoa trong xương cốt dần dần thẩm thấu ra ngoài vào nước súp. Theo thời gian trôi qua nước súp trong veo dần dần trở thành màu trắng sữa. Nó đang tích tụ từng giọt tinh hoa từ xương cốt. Nồi canh sôi lên ùng ục mùi thơm nồng không ngừng tràn qua nắp nồi bay khắp phòng. Mãi đến khi nồi nước đầy được đun cạn còn một nửa, lúc này hương vị mới là ngon nhất.

Trong lúc chờ nước dùng, Triệu Lan Hương từ từ làm sợi mì. Cô kéo kéo rồi đập đập, biến đống bột mì trắng nõn trước mặt thành những sợi mì dẻo dai. Cô còn bỏ thêm cả nấm, mộc nhĩ phơi khô vào cùng.

Đến khi Triệu Lan Hương nấu xong một nồi mì xương ống, cả căn phòng đều mang mùi thơm đậm đà. Cô múc một bát mì mang đến phòng Hạ Tùng Bách.

Chưa đến 12 giờ trưa Tưởng Mỹ Lệ đã đến. Vừa bước vào cửa, mùi thơm đậm đà đã xộc vào mũi cô ta. Mùi thơm này khiến cô ta tăng thêm cảm giác chờ mong. Tưởng Mỹ Lệ không nhịn được khẽ nuốt nuốt nước miếng. Triệu Lan Hương nói: “Tới đây ăn đi.”

Lúc này, Triệu Lan Hương mới chú ý tới phía sau Tưởng Mỹ còn có một người đàn ông nữa, là Đường Thanh. Đường Thanh đẩy gọng kính mắt lên, ngượng ngùng nói: “ Nghe nói chỗ này có đồ ăn ngon. Tôi lại tới đây.”

Triệu Lan Hương gọi hai người ngồi xuống ăn mì. Tưởng Mỹ Lệ và Đường Thanh cũng không cần người khác tiếp đãi, bản thân tự cầm bát lấy mì trong nồi, muốn ăn bao nhiêu thì lấy bấy nhiêu. Lần này, Triệu Lan Hương nấu rất nhiều nước dùng, mì cũng nhào rất nhiều.

Triệu Lan Hương bưng bát mì vào phòng Hạ Tùng Bách, để lại Tưởng Mỹ Lệ đang húp mì sùm sụp với vẻ mặt cực kỳ thỏa mãn vì Triệu Lan Hương biết “thức thời” để lại không gian riêng cho 2 người.

Cô ta còn đang muốn ở chung với Đường Thanh nhiều hơn đây, rút kinh nghiệm từ lần trước, lần này cô ta đã ăn trước một chút để no bụng, Cô ta sợ tướng ăn của mình quá mức khoa trương.

Nhưng mà... sự thật chứng minh đúng là cô ta nghĩ nhiều rồi.

Lúc Tưởng Mỹ Lệ dùng đũa gắp miếng mì đầu tiên, trong đầu cô ta đã không còn nhớ đến Đường Thanh nữa rồi.

Ngon, ngon quá!

Thật sự rất ngon!

Cô ta bị bát mì này chiếm hết đầu óc. Bát mì lần này hoàn toàn khác với lần trước, hương vị còn đậm đà còn ngon hơn gấp nhiều lần. Nấm trên núi ngấm dầu mỡ từ xương ống khiến hương vị ngọt ngào nguyên chất. Cắn một miếng thôi nước trong cây nấm đã tràn ra khỏi khoang miệng, khiến người ta không nhịn được xuýt xoa. Loại nấm này còn là loại lớn, không giống loại nho nhỏ bán trên thị trấn, một cây nấm thôi đã đủ nhét căng miệng.

Bên trong bát mì hương vị giòn giòn của mộc nhĩ và sợi mì dẻo dai trắng tinh cũng không kém chút nào, cắn vào một miếng có thể nghe thấy mùi mộc nhĩ đứt gãy.

Lúc Đường Thanh ăn mì vẻ mặt cũng rất hưởng thụ.

Triệu Lan Hương đúng là một người có tài.

Mỗi lần cô nấu món gì đều có thể khiến người ta kinh ngạc vui mừng. Anh ta bất đắc dĩ nghĩ đến, sau bữa mì này có lẽ cả tuần tiếp theo anh ta đều ăn uống không vào rồi. Cho nên chỉ có thể vui sướиɠ hưởng thụ món mì xương ống thơm ngon lần này, nhớ kỹ từng hương vị như vậy mới có thể chịu được cái dạ dày sắp bị đả kích.

Còn Tưởng Mỹ Lệ, cô ta ăn xong một bát lại đi lấy thêm một bát nữa. Lần này cuối cùng không ai cấm cô ta ăn nhiều nữa rồi. Cô ta có thể thoải mái ăn thịt, thoải mái ăn mì.

Khi cô ta cố hết sức chín trâu hai hổ cuối cùng mới hút được tủy sống béo ngậy từ trong xương ra, trong ánh mắt lóe lên sự hưởng thụ không cách nào che giấu được.

Ăn xong hai bát mì này, Tưởng Mỹ Lệ buông bát xuống, vừa thỏa mãn lại vừa khó chịu, cố đứng dậy mà không đứng nổi.