Chương 4

Chu Gia Trân nói: "Đừng thất thần nữa, mau đi thu dọn đồ đạc của em đi. Kiểm tra xem có bị đè hỏng hay không nhé."

Triệu Lan Hương mua được sợi mì thịt ngon còn chưa kịp hưởng thụ, đã phải lao vào hàng ngũ giải cứu hành lý đầy căng thẳng.

Đại đội trưởng Lý Đại Lực nhận được tin tức nhanh chóng chạy đến, anh ta nhìn ngôi nhà cũ lụp xụp mà đôi lông mày cau lại như có mối thâm thù đại gì lớn lắm. Bởi vì năm trước thu hoạch không được tốt, trong đại đội nghèo đến nỗi không mua nổi lương thực cứu trợ, trước mắt chính là thời kì giáp vụ, thì làm gì còn dư tiền để xây nhà cho những thanh niên trí thức này?

*Thời kì giáp vụ: khoảng thời gian lương thực thu hoạch được của vụ cũ đã cạn, nhưng chưa đến vụ thu hoạch mới; thường chỉ lúc đói kém do chưa đến vụ.

Đám thanh niên trí thức vây quanh anh ta hỏi nên làm cái gì bây giờ, Lý Đại Lực lau mặt một cái rồi kiên định nói: "Yên tâm đi, tôi sẽ thu xếp chỗ ở cho từng người. Đêm nay tạm ở nhờ ở nhà của các hương thân ... Còn sắp xếp như thế nào, tôi trở về suy nghĩ một chút. Bây giờ mọi người -- "

Lý Đại Lực vừa định nói để mọi người ra ngoài chơi, nhưng mà sau khi nhìn thấy làn da trắng nõn của Triệu Lan Hương, anh ta lập tức nuốt xuống câu nói này.

Nói chung thả mấy cô gái yểu điệu này ra ngoài cũng không tốt, lỡ xảy ra chuyện gì thì làm sao bây giờ.

Lý Đại Lực nói: "Mọi người đi theo tôi tới đây, phòng để nông cụ của đại đội vẫn còn trống, ban ngày mọi người ở tạm chỗ đó nghỉ ngơi cũng được."

Đám người Triệu Lan Hương tạm thời gửi hành lý đồ đạc ở trong phòng để tài sản của đại đội, mấy người chật vật hai mặt nhìn nhau.

Đám nam thanh niên trí thức là vất vả nhất, mặt ai cũng đầy bùn đất, bàn tay vừa lau mặt một cái lập tức đen như Bao Công, làm đám nữ thanh niên trí thức đang mặt ủ mày ê cũng phải bật cười. Buổi chiều Tưởng Lệ đang vô cùng vui vẻ quay về, thì phát hiện những thứ mình không cất vào rương đều bị đập nát, cô ta mặt mày u ám, nhìn ai cũng không vừa mắt. Chờ đại đội trưởng vừa đi khỏi, cô ta cười lạnh một tiếng: "Cái địa phương tồi tàn gì thế này."

Trong lòng Triệu Lan Hương lặng lẽ khinh bỉ, biết rõ cái nơi này tồi tàn vậy cô ta còn muốn tới làm gì, Triệu Lan Hương đúng là không thể nào hiểu nổi.

Nhưng mà bây giờ cô đã đói đến mức ngực dán vào bụng rồi, chẳng có thời gian để đi đoán già đoán non tâm tư của cô đại tiểu thư này. Cô hỏi gia đình xung quanh mượn phòng chứa củi, rồi làm bánh bao nhân thịt và mì rau dại với Chu Gia Trân. Triệu Lan Hương không tiếc dùng dầu, cô dùng hết cả hai lạng dầu. Một giờ sau bánh bao của cô đã được hấp chín. Những chiếc bánh bao được làm từ bột mì tinh chế Phú Cường cùng với nửa cân thịt heo ba chỉ, vừa béo mềm lại vừa không ngán. Khi tất cả mọi người đang đói bụng ngồi ở trong phòng chứa nông cụ, thì cô và Chu Gia Trân đang ngồi ở nhà dân bên cạnh xì xụp nhấm nháp mì sợi

Mùi thơm bay khắp căn phòng, làm cho vài thanh niên trí thức khác không thể không nhìn về phía bọn họ, khi nhìn thấy vẻ mặt ăn ngấu ăn nghiến vô cùng hưởng thụ của Chu Gia Trân, bọn họ lại càng đói bụng hơn. Triệu Lan Hương thấy vậy, cũng không giấu diếm mà gọi mọi người đến ăn cùng. Cô lấy ra một ít mì còn thừa lại trong vắt mì cho đám thanh niên trí thức đang bụng rỗng này. Tuy rằng không nhiều lắm, nhưng ăn với canh nóng tốt xấu gì cũng có thể làm no bụng

Hành động như vậy của Triệu Lan Hương đã khiến trong lòng đám thanh niên trí thức đang không có nhà ở này dễ chịu hơn một chút, hảo cảm trong lòng bọn họ đối với nữ thanh niên trí thức quạnh quẽ ít nói này lại tăng thêm một bậc. Tuy rằng Triệu Lan Hương không mời bọn họ ăn bánh bao, nhưng có mỳ trộn tương đậu để ăn cũng đã quá tốt rồi. Dù sao thì bột mì cũng là lương thực tinh, thịt heo cũng là vật hiếm có. Đi ăn ké người ta một bữa lương thực tinh, là đã chiếm được món hời cực kỳ lớn rồi.

Tưởng Lệ ăn no bụng rồi mới trở về chỗ của thanh niên trí thức, nhưng sau một phen thu dọn hành lý cực khổ, thức ăn trong bụng gần như đã tiêu hóa hết rồi. Lúc Triệu Lan Hương làm bánh bao cô ta đã ngửi thấy mùi thơm rồi, cực kỳ hấp dẫn, mùi thơm này còn thơm hơn cả bánh bao mà cô ta đã ăn ở tiệm cơm quốc doanh. Nhưng kì lạ là Triệu Lan Hương lại không chỉ tên điểm họ (gọi thẳng tên họ) cô ta đến ăn chung, Tưởng Lệ cũng không thể vứt thể diện để đến ăn chực được.

Cho đến khi cô ta trơ mắt nhìn Triệu Lan Hương nuốt cái bánh bao cuối cùng vào trong bụng, một câu mời cô ta ăn bánh bao cũng không nhắc đến, Tưởng Lệ hai mắt trợn to, cô ta tức cũng đủ no rồi.

Sự nhiệt tình của Triệu Lan Hương đối với anh trai cô ta giống như cục kẹo da trâu, làm cách nào cũng không thể vứt đi được. Cách đây không lâu, anh trai cô ta nhập viện, cô ta chỉ thuận miệng nói ra thôi, vậy mà Triệu Lan Hương vội vội vàng vàng mua một đống thực phẩm dinh dưỡng, đến giờ anh trai cô ta còn ăn chưa hết. Ai ngờ khi Triệu Lan Hương vừa đến nông thôn, ngay cả một cái bánh bao thịt cũng không nỡ bỏ cho cô ta ăn?

Khi cô ta đi ngang qua Triệu Lan Hương, thì lạnh lùng nói: "Cuối tuần này tôi sẽ viết thư về nhà, đừng hòng tôi sẽ nói tốt một câu cho cô."

Nói xong cô ta nhấc chân bước nhanh ra khỏi phòng để nông cụ.

Triệu Lan Hương thích ý sờ lên cái bụng ăn đến no căng, cũng không để ý đến Tưởng Lệ. Chu Gia Trân quay đầu nói nhỏ với cô: "Hai cô quen nhau à?"

Triệu Lan Hương mơ hồ nói: "Cùng đến từ một chỗ, nhưng không quen thân lắm."

Chu Gia Trân phẫn nộ nói: "Cô ta thật là, đại đội trưởng còn ở đây mà bày đặt trưng ra bộ mặt ghê tởm đó. Đại đội trưởng là người không thể chê vào đâu được, vô cùng tận tâm làm hết trách nhiệm. Mấy đại đội khác thường xuyên có chuyện người bị đói chết, tuy rằng đại đội chúng ta ăn không đủ no, nhưng hàng năm cũng phát đủ lương thực. Nếu như chê chỗ này nghèo, sao còn xuống nông thôn?"

Triệu Lan Hương cười không nói lời nào, cúi đầu vá lại cái lỗ rách trên quần áo mình. Từng sợi chỉ xuyên qua áo sơ mi trắng tinh của cô, cô dùng chỉ màu lam thêu một đóa hoa ở ống tay áo, chỗ đó bị cành cây móc rách nhìn càng có vẻ tinh xảo xinh đẹp hơn.

Sự chú ý của Chu Gia Trân nhanh chóng bị đóa hoa này hấp dẫn, thích vô cùng.

Cô đưa quần áo cho Chu Gia Trân xem. Còn mình thì chống cằm nhìn bầu trời xanh, tâm trạng thật không tệ.

Ký túc xá tập thể của thanh niên trí thức bị sập, không biết đội trưởng sẽ sắp xếp nơi ở của bọn họ như thế nào. Cô thì ... Ngoài nhà của ông chồng già nhà cô, chỗ nào cô cũng không muốn đi.

...

Triệu Lan Hương đang nghĩ cách để đến sống trong nhà của của ông chồng già nhà mình, còn Lý Đại Lực thì đang nghĩ nát óc để bố trí chỗ ở cho đám thanh niên trí thức này.

Anh ta nói khô cả họng, còn đặc biệt triệu tập thôn dân đến thảo luận. Tuy rằng cái danh thanh niên trí thức nghe rất êm tai, tới đây với cờ hiệu là xây dựng xã hội chủ nghĩa nông thôn mới, kết quả đúng thật là xây dựng, nhưng mà xây dựng đến mức bọn họ càng nghèo hơn. Trong lòng tự hỏi, từ tận đáy lòng không có gia đình nào bằng lòng thu nhận đám thanh niên trí thức này cả.

Lý Đại Lực kiên nhẫn nói: "Mọi người cũng không cần lo lắng cơm nước cho bọn họ, chỉ ở nhờ một khoảng thời gian ngắn mà thôi. Chờ xây xong ký túc xá của thanh niên trí thức, cũng không cần làm phiền mọi người nữa. Nếu như không đồng ý, thì đành ở luân phiên từng nhà một. Dù sao tổng cộng cũng chỉ có mười mấy thanh niên trí thức, mỗi nhà tiếp đãi một tháng, như vậy đối với mọi người đều công bằng, đồng thời cũng tiết kiệm được tiền để xây nhà cho bọn họ."

Các thôn dân vừa nghe xong, thì không ai ngồi nổi nữa.

"Này-- không phải đội trưởng cậu đang hố chúng tôi đấy chứ?" Đây là những người thuộc phái ngay thẳng tiến bộ nói ra.

"Không được không được, mỗi nhà ở một tháng cũng không phải chuyện tốt, không ổn định gì hết. Trong lòng những học sinh đó đoán chừng cũng không muốn đâu." Đây là những người thuộc trường phái quanh co vòng vèo mịt mờ.

"Còn không bằng bốc thăm, rút thăm trúng nhà ai thì nhà đó thu nhận." Đây là những người theo phe mạo hiểm.

Mọi người đẩy tới đẩy lui, gân cổ tranh cãi hồi lâu, thì Lý Đại Lực quyết định các cán bộ phải làm gương tốt tiếp nhận đám thanh niên trí thức này, nhà của đại trưởng, bí thư chi bộ nhận hai người, phó đội trưởng, phó bí thư chi bộ nhận một người. Mấy người còn lại thì thôn dân tự bốc thăm

Đơn giản là chỉ lo chỗ ở không nuôi cơm, chỉ cần dọn dẹp một căn phòng cho đám thanh niên trí thức này ở là được rồi. Mặc dù chỉ có thế này thôi mà cũng có rất nhiều người không muốn chịu thiệt.

Nhà Lý Hữu Phúc rút được ba người, nhà Lý Kiến Quốc rút được ba người, nhà Hạ Quốc Khánh rút được ba người, nhà Hạ Ái Quân rút được hai người. Những nhà không rút trúng thanh niên trí thức âm thầm thở phào nhẹ nhõm, trong lòng âm thầm vui sướиɠ nhưng lại không dám để lộ niềm vui này ra ngoài. Ngược lại còn vỗ vỗ người của ba nhà này, vô vùng hùng hồn nói: "Yên tâm đi, những học sinh này đều rất hiểu chuyện, không chừng mỗi tháng còn trợ giúp chút tiền thuê nhà phí nấu ăn cho mấy người nữa đó!"

Vợ Lý Kiến Quốc chống nạnh, đầu ngón tay chỉ vào thanh niên trí thức nào đó trên danh sách nói: "Nhà chúng tôi muốn ba người này."

Ba người bà ta chọn theo thứ tự là Tưởng Lệ, Triệu Lan Hương, Đường Thanh. Ba thanh niên trí thức này hàng ngày đều ăn mặc sạch sẽ chỉn chu, dáng vẻ lanh lợi xinh đẹp, nhìn mới giống người thành phố chân chính, ba ngày hai bữa không phải đến tiệm ăn thì cũng mua thịt về nấu bữa ăn ngon, tình hình kinh tế khá giả làm cho thôn dân không khỏi thấy bắt thèm. Nếu thật sự nhận ba người này, nói không chừng còn được thơm lây, ăn ké được chút thịt.

Ba nhà khác lập tức không vui, kết quả của việc không vui là mọi người lại bắt đầu cãi nhau, vì tranh giành "người xa xỉ" trong mấy thanh niên trí thức này mà bọn họ cãi nhau ỏm tỏi, khiến đầu óc Lý Đại Lực nhảy bưng bưng.

Anh ta vỗ mạnh lên bàn một cái, tức giận mắng: "Tất cả im miệng hết cho tôi, chửi ầm lên như thế mà xem được hả!"

Đội trưởng Lý Đại Lực tính tình cục cằn, thoạt nhìn có vẻ hung dữ nhưng thật ra là người hiền lành. Ở đại đội trong rất có uy nghiêm, ngay cả người phụ nữ đanh đá nhất trong đại đội cũng không dám chọc giận anh ta.

Cuối cùng bí thư chi bộ nói: "Như vậy không được, như vậy không được. Nhà ai bằng lòng chủ động tiếp nhận thanh niên trí thức thì đứng ra, chỉ nghĩ đến việc muốn lợi dụng thì sao được?"

Cuối cùng nể mặt đội trưởng và bí thư chi bộ, có mấy nhà do dự đứng dậy, giảm bớt áp lực cho ba nhà kia. Bình quân mỗi nhà chỉ nhận một đến hai người, áp lực không coi là lớn, vẫn trong phạm vi có thể chấp nhận được

Sau khi Lý Đại Lực tiễn hết mọi người ra về, thì người cũng muốn rịu luôn.

Anh ta lấy khăn tay lau mặt một cái rồi nói với bí thư chi bộ: "Sắp xếp bố trí thế nào cho các đồng chí này cũng đau đầu lắm”.

Bí thư chi bộ hài hước nói: "Quan tâm làm gì, bọn họ không có tay sao?"

Lý Đại Lực vỗ trán, nói: "Vậy thì để bọn họ tự mình lựa chọn, lo cái này rồi lo cái kia, tôi đây không phải sẽ mệt chết sao?"

Lúc xế chiều Lý Đại Lực đến chỗ ở tạm thời của thanh niên trí thức để thông báo quyết định của anh ta, bảo đám thanh niên trí thức này tự mình lựa chọn chỗ ở, đợi đến cuối năm khi đại đội nộp lương thực lên nếu giàu có thì sẽ xây cho bọn họ ký túc xá mới.

Trong danh sách có tổng cộng có tám nhà sẵn sàng tiếp nhận thanh niên trí thức, Triệu Lan Hương tìm toàn bộ cũng vẫn không tìm được bóng dáng của ông chồng già nhà cô.

Cô lại ghi thêm một khoản nợ nhỏ cho ông chồng già nhà cô, trên mặt vẫn cười tủm tỉm nói: "Báo cáo đội trưởng, tôi đã giải quyết xong vấn đề chỗ ở của mình, không cần tăng thêm gánh nặng cho đại đội."

Lý Đại Lực liếc cô một cái, nữ thanh niên trí thức này đang dùng đôi mắt to long lanh nhìn chằm chằm vào anh ta, nhìn đến mức trái tim anh ta đập thình thịch, khuôn mặt đen như than không được thoái mái quay sang chỗ khác, anh ta mở miệng nói một câu tiếng địa phương đặc sệt: "Biết rồi, là nhà ai?"

Giọng nói trong trẻo của Triệu Lan Hương cắn ra cái tên kia: "Nhà Hạ Tùng Bách."

Hai tay Lý Đại Lực đan vào nhau, dáng vẻ giống như đang suy nghĩ, nhưng thật ra thì đầu óc đã bị nụ cười của nữ thanh niên trí thức này làm cho mê muội rồi. Sao có thể có người cười đẹp như vậy nhỉ, khi cười rộ lên đôi mắt long lanh giống như nước suối trong veo, đánh thẳng vào trái tim người khác, khiến trái tim trở nên tê dại.

"A.. Là nhà Hạ Tùng Bách à, Hạ Tùng!"

Đột nhiên anh ta tỉnh táo lại, Hạ Tùng Bách, đây không phải là tên lưu manh chơi bời lêu lổng không học vấn không nghề nghiệp Hạ Tùng Bách trong thôn kia chứ?

Lý Đại Lực đột nhiên lắc đầu, nghiêm túc nói: "Cô đổi sang nhà khác đi, nhà này không được."