Chương 6

Rất nhanh Hạ Tùng Diệp đã dọn dẹp xong một căn phòng, cô vốn là người tay chân nhanh nhẹn ưa sạch sẽ, một khi rảnh rỗi thì không ngồi yên, bất cứ ngóc ngách nào trong nhà cũng không có bụi bặm rơi xuống. Mặc dù ngôi nhà cổ của nhà họ Hạ có chút cũ kỹ, dột nát, nhưng lại được cô dọn dẹp sạch sẽ, ngăn nắp, không có dấu hiệu mục nát, xuống cấp.

Đúng lúc đó, Hạ Tùng Bách nghe thấy xung quanh vang lên tiếng bước chân nặng nề, anh ngước mắt lên nhìn về phía trước, một bóng người mảnh mai đập vào tầm mắt. Người phụ nữ xách hành lý nặng trĩu, đi từng bước đến ngôi nhà cổ của gia đình họ Hạ. Sau khi đặt hành lý xuống đất, cô vén tay áo lau trán, giọt mồ hôi óng ánh chảy xuống da thịt, mái tóc đen mượt dính vào má, mắt hạnh lộ rõ

vẻ mệt mỏi.

Hạ Tùng Diệp lắc chiếc chuông trên thắt lưng của mình, vẫy tay với em trai đang đứng ở trong thửa đất phần trăm [1].

[1] Đất phần trăm: là tên gọi của loại đất trước kia do hợp tác xã trích tỉ lệ phần trăm (5%) quỹ đất hợp tác xã hoặc các hộ dân sau khi đưa đất vào hợp tác xã thì được giữ lại 5% tự chủ phát triển kinh tế như trồng rau, hoa màu.

Hạ Tùng Bách thả đống phân bón trong tay xuống, trầm mặc đi đến bên cạnh giếng rửa tay, đi tới trước mặt vị khách không mời mà đến này.

Chị gái nhà mình ra dấu tay cho anh nói, "Giúp, cầm hành lý."

Hạ Tùng Bách cau chặt đôi mày rậm, đôi mắt đen trông hơi dữ tợn hơi trầm xuống.

Hạ Tùng Diệp thấy trong mắt cậu em trai lớn nhà mình lộ ra sự cảnh giác, liền nói: "Để cho cô ấy, ở nơi này."

"Cô ấy, không có, chỗ ở."

Đầu ngón tay thô ráp của Hạ Tùng Bách đè lên vai người phụ nữ, đẩy cô ra sau một chút, thân hình cao to thuận tiện chặn lên lan can cửa, lười biếng nói: "Cô muốn làm gì?"

Trong lúc nói chuyện anh dùng một tay đuổi Hạ Tùng Diệp vào trong phòng.

Triệu Lan Hương trơ mắt nhìn ông chồng già nhà mình "uỳnh" một tiếng đóng sầm cửa lại, nhốt Hạ Tùng Diệp ở trong phòng, mặc kệ Hạ Tùng Diệp ở bên trong liên tục gõ cửa cũng thờ ơ mặc kệ.

Đôi lông mày rậm của anh không hề che dấu mà bộc lộ sự lạnh lùng và cảnh giác, giọng nói khàn khàn toát ra ý tứ không đứng đắn, "Có biết tôi là ai không?"

Sau khi nói xong, người đàn ông nhìn chằm chằm vào ngực người phụ nữ, cho đến khi mặt người đó đỏ bừng lên, anh ta mới đường hoàng dời đi ánh mắt.

Triệu Lan Hương thật không ngờ -- ông chồng khiêm tốn phong độ lại nghiêm trang của cô, lại thực sự có một mặt lưu manh như vậy.

Tim của cô lại còn thực sự khẽ nhảy lên vài lần.

Ông chồng già"nghèo rớt mồng tơi" này, lười biếng tản mạn như vậy lại rất có phong vị đại ca Young and Dangerous nổi đình nổi đám vào thập niên 90. Đôi lông mày sắc bén thâm thúy cùng khuôn mặt kiệt ngạo bất tuân (cương quyết bướng bỉnh) thoạt nhìn vô cùng hung dữ có thể nhảy dựng lên, đánh người bất cứ lúc nào.

Đáng tiếc... Phong cách của anh đi trước thời đại hai mươi năm, ở đó thì là vạn người săn đón, nhưng đặt ở hiện tại thì chỉ là một tên du côn bị người người chỉ vào lưng thóa mạ.

Hôm nay ông chồng già nhà cô mặc một chiếc áo rách giặt đến trắng bệch, trong mắt mang theo vẻ tùy ý thờ ơ. Triệu Lan Hương, người đã cùng giường chung gối với anh hai mươi năm, hiểu rằng ông chồng già nhà mình chính là một con sói, giọng điệu của anh nghe có vẻ tùy ý, nhưng trong lòng không chừng đã sớm nghi ngờ cô có phải đã lừa gạt người chị cả thành thật của anh hay không.

Triệu Lan Hương móc ra ba tờ tiền, đối diện với ánh mắt lười nhác lãnh đạm của anh, dáng vẻ hồn nhiên không hề sợ hãi: "Đây là tiền thuê nhà, tôi cũng không phải ở không."

"Ký túc xá dành cho thanh niên trí thức bị sập nên tôi không có chỗ ở. Gia đình anh ít người mà nơi ở lại rộng, và tôi thích sống ở đây. Cuối năm có ký túc xá mới dành cho thanh niên trí thức thì tôi sẽ chuyển đi."

Cho dù anh còn trẻ và non nớt hơn so với mấy chục năm sau, thì cô vẫn tin chắc về bản chất anh vẫn là người đàn ông thông minh. Hiện giờ cái gia đình này quá nghèo, căn phòng bỏ trống nhiều năm có thể đổi lấy một khoản tiền thuê ít ỏi, về tình về lý đều không nên từ chối. Huống chi... cô thoạt nhìn cũng không giống với người không thành thật.

Lúc này Hạ Tùng Diệp lại dùng sức mà gõ lên cửa vài cái, lo lắng quát gọi y a, thậm chí còn giận dữ đạp cửa vì bị nhốt trong phòng.

Nể mặt chị gái, nể mặt người phụ nữ thoạt nhìn yếu đuối vô hại này, Hạ Tùng Bách tạm thời nhượng bộ.

Anh cầm lấy xấp giấy bạc trên tay người phụ nữ, thản nhiên nhét vào túi mà không thèm nhìn rồi nói như cảnh cáo: "Tôi cảnh cáo cô trước, cô đừng có gây chuyện. Nếu cô gây sự thì lập tức đóng gói hành lý cút. "

Triệu Lan Hương gật đầu, dùng chân đá đá ba lô: "Vất vả cho anh rồi, làm phiền."

Triệu Lan Hương tạm thời sẽ không khách sáo với anh, chung quy cũng là người xa lạ trả tiền thuê nhà, quá khách sáo thì sẽ bị nghi ngờ là có động cơ xấu. Hạ Tùng Bách từ nhỏ đến lớn đã quen bị đại đội đối xử lạnh nhạt, đột nhiên gặp phải người xa lạ quá nhiệt tình thì không phải nghi ngờ cô là người ngốc thì cũng sẽ nghi ngờ là cô có động cơ xấu.

Triệu Lan Hương đã học được một bài học từ lần đυ.ng độ lạnh nhạt ở cánh đồng ngô lần trước.

Hạ Tùng Bách không phải là người thích nợ nhân tình, cho nên lần trước giúp cô phỏng chừng là vì mấy viên đường kẹo kia. Anh cho rằng trả sạch khoản nợ thì lập tức nhanh chóng rời đi. Nếu ăn thêm mấy cái bánh bao không nhân của cô nữa, thì khoản này lại không thể tính toán rõ ràng.

Loại suy nghĩ cẩn thận này thể hiện trên người Hạ Tùng Bách của vài thập kỷ sau, đó chính là giàu có hào sảng. Nếu là người đã từng giúp đỡ anh, thì anh sẽ dùng toàn lực mà trả lại, có tiền trả tiền, có lực thì ra sức. Thiếu nợ một phần thì anh sẽ trả ba phần, bởi vậy anh là "Thần tài" của nhiều người, người xung quanh đều cam tâm tình nguyện kết bạn với anh, nhân tình từ bốn phương tám hướng không ngừng kéo đến, sự nghiệp của anh cũng phát triển không ngừng...

Hạ Tùng Bách thu lại dáng vẻ lưu manh, trầm mặc xoay người nhặt hành lý vương vãi trên mặt đất lên rồi ôm vào phòng.

Hạ Tùng Diệp được thả ra, tay nâng lên nắm thành quả đấm gõ vào đầu anh hai cái, vẻ mặt vô cùng tức giận, rất bất mãn đối với hành vi vừa rồi của anh, phảng phất như đang bảo vệ địa vị là chủ gia đình của mình. Hạ Tùng Bách cũng không phản kháng, cúi đầu để mặc cho cô đánh.

Hạ Tùng Diệp áy náy xông lên trước mặt Triệu Lan Hương, giật nhẹ miệng, làm ra động tác, nói: "Nó, tính tình, không tốt."

"Người, không xấu, yên tâm."

"Cô, ngồi, nó, thu dọn."

Triệu Lan Hương thật sự nghe lời tìm một chiếc ghế đẩu rồi ngồi xuống, hai tay cô chống cằm say sưa nhìn ông chồng già nhà mình thu dọn trong trong ngoài ngoài. Anh dùng mấy tấm ván gỗ đặt ngang lên chiếc giường thô sơ, các khớp nối được ghép bằng các rãnh, toàn bộ không dùng bất cứ một cái đinh nào. Động tác của anh rất thành thạo, mảnh gỗ vụn bay lên nơi lưỡi liềm hạ xuống, cuối cùng anh thổi vài hơi, mùn cưa trên ván giường cũng bị thổi bay xuống. Ngón tay cái thô ráp sờ soạng khắp nơi trên ván giường, rút

hết giằm chọc lên.

Đôi mày kiếm sắc bén thâm thúy của anh dựng ngược, khi mặt không biểu tình thường toát ra sự dự tợn, tuy nhiên khi xử lý những thứ này thì lại là một thợ mộc nghiêm túc và tỉ mỉ. Triệu Lan Hương nhìn đến mê mẩn, trong mắt lơ đãng toát lên vẻ dịu dàng.

Giờ phút này cô vô cùng muốn ôm lấy người đàn ông gầy gò này, phủi hết mọi bụi bặm trên đầu anh. Nhưng. . . cô biết mình tuyệt đối không thể làm như vậy, ông chồng già nhà cô là người có tâm đề phòng rất mạnh.

Hạ Tùng Bách ngẩng đầu, trong mắt Triệu Lan Hương đã trở về cảm xúc bình thường, cô dùng ngón cái chạm vào giường, hơi có vẻ ghét bỏ hỏi:

"Cái này có ngủ được không?"

Hạ Tùng Diệp mỉm cười, ra hiệu giải thích: "Nó, đã làm, thợ mộc. Tay nghề, tốt."

"Giường, an tâm, ngủ."

Triệu Lan Hương lấy ra cái bánh bao thịt cuối cùng từ trong túi quần đưa cho Hạ Tùng Bách đầu đầy mồ hôi, Hạ Tùng Bách không nhận lấy, anh dùng một cái khăn mặt rách lau mồ hôi, rồi chạy ra giếng nước ở bên ngoài, múc nước rửa mặt.

Triệu Lan Hương đẩy cái bánh bao vào trong tay Hạ Tùng Diệp, "Để anh ấy ăn, chỉ còn một cái cuối cùng, tôi ăn no rồi."

Cô sờ lên bụng, vừa nãy mới ăn chín cái bánh bao với chị Hạ ở bên bờ ruộng, giờ cả hai đều no căng bụng.

Hạ Tùng Diệp mới thật sự là no căng bụng, trên đường trở về bụng cô bị trướng lên rất khó chịu. Dạ dày đã lâu chưa từng ăn qua dầu mỡ, nên mới đi được vài bước cô đã "ọe" một tiếng nôn ra.

Hạ Tùng Diệp vừa đau lòng, vừa tiếc của, vô cùng khổ sở, cô ngồi xổm trên bãi cỏ nhìn đống bẩn thỉu một lúc lâu, cuối cùng vẫn không bỏ được, dùng xẻng xúc mang về cho gà ăn.

Cái bánh bao cuối cùng cái này Hạ Tùng Bách ngay cả liếc mắt cũng không liếc, nên Hạ Tùng Diệp nâng niu cho vào nồi, hâm nóng để lại cho em gái.

Hai chị em đồng tâm hiệp lực bận rộn thật lâu mới thu dọn xong căn phòng dành cho vị khách xinh đẹp đến từ thành phố này. Triệu Lan Hương sờ chăn bông mới tinh ở trên giường, lấy ra chăn tơ tằm mà cha Triệu mẹ Triệu đã cho người may sẵn từ trong hành lý, rồi ôm cái chăn này trả lại cho Hạ Tùng Diệp.

Hạ Tùng Diệp liếc nhìn tấm chăn của cô gái từ thành phố, chạm vào thì thấy mềm mại trơn mịn, đông ấm hè mát. Xác thực không cần đến chăn bông mới của cô, thì Hạ Tùng Diệp mới thu lại chăn cất vào bên trong hòm. Động tác này rơi vào trong mắt của Hạ Tùng Bách, lại biến thành một ý nghĩa khác.

Anh nhai khúc rau trong miệng, nhổ ra bã, đôi mắt đen tối sầm lại.

Hạ Tùng Diệp lắc chuông mấy lần, Hạ Tùng Bách quay người đi vào kho củi, bỏ mấy miếng khoai lang và một ít gạo lứt vào một nồi nước nấu lên. Hạ Tùng Diệp thấy em trai nấu cháo khoai lang, thì múc thử một thìa, chỉ thấy nước trong veo sóng sánh, cô y a lắc đầu rồi cầm vài nắm gạo cho thêm vào.

Hạ Tùng Bách nhướng mi, thờ ơ ngồi xổm xuống nhóm lửa.

Hạ Tùng Diệp dùng chuông gõ một cái vào đầu anh, trừng mắt liếc anh một cái.

Hạ Tùng Bách nhàn nhạt nói: "Thế là được rồi, cho nhiều gạo như vậy thì tháng sau ăn cái gì?"

Tuy anh nói như vậy, nhưng khi xúc cơm, anh múc cho bà nội một bát cơm đầy hạt gạo trắng tinh, rồi xới đầy một bát nửa gạo nửa khoai cho vị khách từ thành phố, còn lại một đống khoai lang vàng thì chia cho ba chị em.