Chương 42: Em có thể làm chủ? 2

Quách Đông hỏi cô muốn đựng thế nào, cô liền kêu đựng thành một chai một lít.

Quách Đông sắp xếp công nhân đóng xong, Tống Sở dùng bao vải mình mang theo đem bã dầu đựng vào, thứ này có thể mang về nhà làm phân bón.

Quay lại văn phòng, Tống Sở lấy ra hai bình dầu để lên trên bàn làm việc. "Anh hai Quách, chị ba, hai người cũng cầm một chai về dùng thử, nghe nói dầu chè này rất tốt cho sức khỏe mà mùi vị cũng tinh khiết thơm nồng."

Quách Đông phát hiện Tống Sở rất biết cách làm người, hoàn toàn không giống với cô em chồng tham lam chỉ biết làm tiền giống như trước đây em gái mình nói.

Đối với lần này anh ta trái lại là thấy vui mừng nhìn thấy thành quả, dẫu sao nhà anh ta cũng không nợ gì nhà họ Tống, có qua có lại mới làm cho mọi người thoải mái.

"Vậy tụi anh liền mang về nếm thử, cảm ơn em nhé."

Tống Sở xua tay, "Người một nhà không cần khách sáo."

Cô ngẫm nghĩ cười hỏi: "Anh hai Quách, làm phiền hỏi anh cái này, chỗ này của anh có máy ép dầu nào lão hóa hoặc là cần phải về hưu không?"

Tay đang định bưng chén trà của Quách đông ngừng lại, "Em cần máy ép dầu?"

"Em phát hiện trên núi có một mảnh lớn cây chè, còn có thể ép ra được rất nhiều dầu. Hiện tại trong thôn các hộ gia đình muốn ăn dầu đều khá khó khăn, em chỉ đang muốn để trong thôn mua về vài máy ép dầu, đem toàn bộ số dầu ép được phát cho mỗi hộ một ít." Tống Sở nói đúng sự thật.

Quách Đông quan sát Tống Sở một lúc, anh ta đúng thật là không nhìn ra đứa nhóc này có trái tim bác ái vậy.

Trầm tư một lát anh nói: "Chỗ anh có ba máy ép dầu không xài tới, chỉ có điều đều là đã trở nên lão hóa cần đào thải, linh kiện này kia cũng hơi có vấn đề nhưng sửa sang lại vẫn có thể dùng được, chỉ là tuổi thọ của chúng không quá dài."

"Hơn nữa, người sửa máy móc cũng không phải là của xưởng tụi anh, lần nào cũng đều là mời kỹ thuật viên chuyên biệt đến. Máy móc đào thải này sửa đến lại phiền phức, họ cũng không nhất định sẽ vui lòng sửa." Anh bổ sung một câu.

"Không vấn đề, trong thôn em vừa khéo có người biết sửa máy móc, đến lúc đó mua về để bọn họ sửa mà dùng." Tống Sở lập tức nghĩ ngay đến Cố Việt.

Tên kia không biết sửa cũng không sợ, trong phòng thí nghiệm của cô có tư liệu liên quan đến máy ép dầu xoắn ốc, anh xem xong sau đó hiểu được nguyên lý kết cấu hẳn là có thể sửa được.

Quách Đông nhìn dáng vẻ tự tin này của cô bật cười: "Thôn tụi em muốn mua máy ép dầu, em có thể làm chủ?"

Tống Yểu Yểu lắc đầu: "Không thể, nhưng mà em sẽ thuyết phục đại đội trưởng."

Thôn tụi cô tương đối nghèo túng lại không có sản nghiệp gì đặc sắc, muốn kiếm tiền cũng phải tự mình tìm ra đường, cô liền nghĩ ngay đến ép dầu.

Vừa khéo bên chị dâu ba có quan hệ, cô đương nhiên là dùng tới.

Đương nhiên, còn có một nguyên nhân quan trọng là cậu cả của cô là đại đội trưởng nên cô có cách để thuyết phục đối phương.

"Chỉ là không biết ba chiếc máy ép dầu này bao nhiêu tiền?" Cô hỏi.

Quách Đông thấy cô vẫn rất chân thành, có chút hiếu kỳ cô sẽ làm đến mức nào, ngón tay gõ nhẹ vài cái trên bàn làm việc, "Mua sắm máy móc không thuộc quyền quản lý của anh, anh giúp em đi hỏi thử.”

"Vậy thì làm phiền anh hai Quách rồi."

Quách Đông ra ngoài một chuyến, vài phút sau liền trở lại: "Anh với người mua nói chuyện một chút, nhẽ ra máy móc này là không bán nhưng mà nể mặt anh nên nếu như bọn họ bán đi thì mỗi máy có thể bán cho tụi em 100 đồng."

Số máy móc này đã trở nên lão hóa cần đào thải về cơ bản không thể dùng tiếp được nữa, có để cũng chỉ phủ bụi. Dưới sự thuyết phục của anh ta trong xưởng cũng đồng ý bán đi còn đưa cái giá thấp nhất.

Tống Sở chân thành cười nói: "Cảm ơn anh hai Quách rất nhiều, em bên này sẽ trở về nói lại với trong thôn, chờ đến lúc đó có khả năng còn cần phải làm phiền đến anh."

"Không sao, khi tụi em muốn mua lại tới là được." Đây chỉ là việc nhỏ đối với Quách Đông.

Dựa theo thể chất quốc doanh này, dưới tình huống thông thường mọi người có để đó rỉ sét cũng sẽ không bán.

Tống Sở phát hiện quả nhiên có người quen dễ làm việc, một trăm đồng một chiếc máy ép dầu, giá cả này thật sự là quá ưu đãi rồi.