Chương 33

Kiếp trước giường cô ta ngủ là một tấm cửa rách nát, có đôi khi, cô ta không cẩn thận còn có thể bị gai gỗ trên tấm cửa đâm vào, hiện tại, giường của cô ta là giường đơn do mẹ cố ý gọi người dùng gỗ tốt làm ra, có đệm lưng, ga giường, chăn mền đều hoàn toàn mới, ngủ ở trên giường, còn ngửi thấy mùi mặt trời.

Quần áo kiếp trước cô ta mặc đều là đồ anh chị thải xuống, miếng vá chồng chất vá, cho người ta làm khăn lau cũng thấy ghét bỏ, hiện tại, cô ta có váy nhỏ xinh đẹp, còn có nơ bướm khác nhau để phối quần áo.

Nhưng mà, trong lòng cô ta ngoại trừ đắc ý với chuyện mình trộm xà hoán trụ thành công, trải qua những ngày tốt lành, vẫn có hơi không vui, cô ta từng nghe nói kiếp trước Tiêu Bảo Trân từng có rất nhiều châu báu mẹ cô và nhà ngoại tặng cho cô.

Đến phiên cô ta, trở về lâu như vậy, mẹ lại không chút ý tứ muốn cho cô ta châu báu, cô ta còn đang tràn đầy chờ mong.

Cô ta lại không nghĩ tới, hiện tại cô ta mới mấy tuổi, cho dù Lâm Ngưng Họa muốn cho cô ta châu báu, cũng sẽ tạm thời cất thay cô ta, chờ cô ta hiểu chuyện chút lại đưa cho cô ta.

Cứ như vậy, Tiêu Bảo Trân khi thì kiêu ngạo tự đắc, khi thì ảo não bất mãn chậm rãi thích ứng với cuộc sống ở đại viện quân khu.

Cũng đúng, đối với cuộc sống hậu đãi, ai có thể không thích ứng chứ, cô ta còn đùa giỡn tâm nhãn, lúc rời khỏi nhà, cố ý cắt đứt tên và địa chỉ của người tới đón cô ta.

Kiếp trước cha mẹ thân nhân cô ta đối với cô ta không tốt, kiếp này, cô ta cũng sẽ không để bọn họ liên lụy, chỉ là hi vọng bọn họ nghe lời chút, xử lý sạch sẽ Tiêu Bảo Trân chân chính mới tốt.

Lâm Ngưng Họa từ nhà mẹ đẻ đi về, nhìn sắc trời, bước nhanh về phía đại viện quân khu, con gái ở nhà một mình, cô ấy không quá yên tâm, nếu như không phải mẹ bị bệnh, sợ truyền cho con gái, cô ấy cũng sẽ không một mình về nhà mẹ đẻ.



Trong lòng cô ấy thở dài, lúc trước cô ấy buông bỏ tất cả đi theo Tiêu Kiến Quân rốt cuộc đã tổn thương trái tim cha mẹ và anh trai, cho dù sau khi cô ấy trở về, luôn đi lại với nhà mẹ đẻ, họ cũng không nóng không lạnh.

Nói đến Bảo Trân, cô ấy lại thở dài, người nhà mẹ đẻ chướng mắt Bảo Trân, cô ấy nhìn thấy, lần này không gặp Bảo Trân, cũng không dặn dò cô ấy lần sau dẫn người tới.

Nhớ tới Bảo Trân, trong lòng cô ấy lại khó chịu, tuy rằng cô ấy cực lực chăm sóc đứa con gái đã mất mà có lại này, nhưng mà, cô ấy thật sự không thân thiết nổi với cô ta, cô ta là một cô con gái thất trách, cũng là một người mẹ thất trách.

Lâm Ngưng Họa càng đi càng nhanh, trong lòng lại càng ngày càng khó chịu, chờ nhìn thấy cửa lớn của đại viện quân khu, cô ấy miễn cưỡng lộ ra một nụ cười, cùng chào hỏi chiến sĩ nhỏ giữ cửa rồi mới trở về nhà mình.

“Mẹ, cuối cùng mẹ cũng về, con đói bụng rồi.” Tiêu Bảo Trân nhìn thấy Lâm Ngưng Họa vội vàng thì bắt đầu làm nũng.

Lâm Ngưng Họa dừng bước, cười nói: "Trước khi mẹ đi không phải đã chuẩn bị đồ ăn ngon cho con rồi sao?”

“Mẹ không có ở đây, con không có khẩu vị.” Ai muốn ăn những chiếc bánh bao lớn lạnh lẽo kia chứ.

“Không có việc gì, mẹ sẽ làm cho con.”

Lâm Ngưng Họa cũng không có vì con gái thân thiết mà vui vẻ, lại cảm thấy có một tia không hài hòa, cô ấy từ trước tới nay mười ngón tay không dính nước dương xuân, nhưng sau khi đi theo Tiêu Kiến Quân qua lại trời nam đất bắc một lần, cũng biết nông thôn coi trọng và quý trọng với lương thực ra sao.