Chương 41

Ăn cơm tối xong, Dư Mạch Tuệ vác gùi chuẩn bị trở về, Du Lương Hải vội nói: "Anh tiễn em.”

"Không cần, anh, ngày mai anh còn bận, em tự về là được, bây giờ trời còn sáng."

Anh trai cô ấy ngày mai còn phải đi làm, đường về nhà, cô ấy đã đi quen, hơn nữa, chồng cô ấy khẳng định chờ cô ấy ở nửa đường, anh trai cô ấy hoàn toàn không cần thiết đi một chuyến.

Hai anh em lôi kéo trong chốc lát, Du Lương Hải rốt cục không có lay chuyển Dư Mạch Tuệ, đưa người một đoạn đường rồi trở lại.

Bà Dư và ông Dư đã sớm trở về phòng, chờ lúc Dư Lương Hải trở về, chỉ còn Chu Tịch Mai đang thu dọn.

"Về rồi."

"Ừ." Dư Lương Hải trả lời, chuẩn bị trở về phòng nằm một lát, anh ấy tuy rằng cũng là công nhân, nhưng anh ấy là hậu cần khiêng bao, công việc mỗi ngày đều rất nặng, khi trong nhà không có việc gì, anh ấy đều tận lực nghỉ ngơi nhiều.

Người nhà biết anh ấy vất vả, bình thường cũng sẽ không quấy rầy anh ấy, chỉ là, lần này Chu Tịch Mai không có giấu diếm, đi theo vào phòng, ngồi ở cuối giường nhìn Dư Lương Hải đã nằm xuống.

"Chồng à, em gái anh đang yên đang lành sao lại nuôi dưỡng một đứa nhỏ, cũng không thương lượng với chúng ta chút, mẹ em có câu nói rất đúng, cô ấy còn có cháu trai cháu gái, làm sao lại nuôi người ngoài."

Dư Lương Hải nhìn vợ: "Chuyện trong nhà người ta, em bớt quản, em gái nuôi dưỡng đứa nhỏ thương lượng với em rể là được rồi, chúng ta không ra tiền không ra sức, thương lượng gì với chúng ta chứ."



Chu Tịch Mai chán nản, "Đứa nhỏ này cũng quá lợi hại, mới mấy tuổi đã chèn ép mẹ ta phải đi, mẹ em nói thế nào cũng là trưởng bối."

"Vậy em đi mời mẹ em trở về, để bà ta tiếp tục ở nơi này?"

Một câu chặn Chu Tịch Mai không còn lên tiếng: "Vậy, vậy không cần, vậy gì nhie, em thu dọn phòng, anh nghỉ ngơi cho tốt."

Chu Tịch Mai đi rồi, Dư Lương Hải thở dài, anh ấy biết ý tứ của vợ, lương thực trong nhà càng ngày càng ít, em gái nếu có dư lương thực, thì đưa con gái đến nhà cô.

Dư Lương Hải nghĩ, vợ anh ấy trước kia rất rõ ràng, hiện tại giống như đã bị mẹ vợ ảnh hưởng có hơi sâu, cũng may, cô ta không đi mời mẹ vợ trở về, bằng không, anh ấy sẽ thật sự không nhịn nổi.

Thay vì nghĩ biện pháp để em gái nuôi con gái, để con gái ăn nhờ ở đậu, còn không bằng để mẹ vợ ở ít chút, khẩu phần lương thực còn không phải dư ra sao.

Nghĩ như vậy, anh ấy trở mình, về sau, anh ấy đã biết nên đắn đo mẹ vợ thế nào rồi, em vợ, anh rể nói tiếng xin lỗi với em trước nhé.

Tiêu Cửu không biết, mình đi theo Dư Mạch Tuệ đến nhà bà ngoại một chuyến, ngoài ý muốn khiến cậu có ý nghĩ đối phó với mẹ vợ, sau này, mẹ vợ cậu sẽ không còn tư cách gây sóng gió ở nhà cậu nữa.

Đây là chuyện sau này, Dư Mạch Tuệ đeo gùi ra khỏi thị trấn, đã thấy Tiêu Định Quốc chờ ở ven đường.

Trong lòng cô ấy ngọt ngào, ai cũng nói cô ấy ngốc, chướng mắt thanh niên thị trấn , nhất định phải gả tới nông thôn, đó là bọn họ không biết, Tiêu Định Quốc đối với cô ấy rất tốt.



Điểm tốt này, không phải lời ngon tiếng ngọt, thề non hẹn biển, mà là tích lũy từng chút từng chút trong cuộc sống.

"Đưa gùi cho anh.” Tiêu Định Quốc trực tiếp nhận gùi, vác lên lưng mình, "Hôm nay mệt rồi, mẹ hầm canh cá đậu hủ, chờ các em trở về uống."

"Tốt quá, cib thích nhất uống cảnh cá đậu hũ, cha mẹ, chúng ta nhanh lên về nhà!"

Nhìn Tiêu Thiết Đản đang nắm tay Tiêu Cửu sôi nổi, hai vợ chồng nhìn nhau cười, đuổi theo.

Lúc bọn Tiêu Cửu về đến nhà, trời vừa mới hoàn toàn đen, Vương Hội Hỉ thấy bọn họ trở về, vội vàng bắt đầu thu xếp cơm tối.

“Mẹ, con ăn cơm tối mới về, không cần múc cơm của con.” Dư Mạch Tuệ cười lấy muối ra.

"Vậy mẹ múc cho con bát canh, hôm nay đổi vài miếng đậu hủ." Vương Hội Hỉ vui vẻ múc cho mỗi người một bát canh đậu hủ cá.

Tiêu Cửu uống một ngụm, chỉ cảm thấy miệng đầy hương thơm tươi ngon, không biết có phải bởi vì cá trong ổ cá sinh hoạt ở trong sơn tuyền hay không, thịt cá không có chút mùi tanh, vào miệng là tan.

Tiêu Cửu ở Dư gia chỉ ăn vài miếng cơm, sợ mình ăn nhiều, sẽ khiến lương thực của Dư gia không đủ, Dư Mạch Tuệ và Tiêu Thiết Đản cũng giống thế.

Ba người đều uống hết một bát canh cá lớn.