Chương 16: Mua Dây Buộc Mình

Điền Thiều vừa làm xong cơm, vợ chồng hai người trở về.

Điền Thiều thấy Lý Quế Hoa tóc tai bù xù, trên mặt trên cổ còn có mấy vết tím xanh, đen mặt hỏi: "Mẹ, mẹ đánh nhau với mẹ Bành Niệm Thu sao?"

Lý Quế Hoa ngạc nhiên nói: "Làm sao con biết?"

Chồng bà nói con gái bây giờ trở nên thông minh xem ra đúng thật, Lý Quế Hoa nói: "Ả chửi rủa chúng ta, còn nói Linh Linh chính là Bành Niệm Thu nhà bà ta cứu. Ta nhổ vào, thứ đàn bà trộm cắp như ả nuôi ra thứ gì tốt."

Điền Thiều múc nước để cho mẹ rửa mặt rửa tay.

Lý Quế Hoa rửa mặt tiện nói ra: "Đội trường Điền nói con đề nghị để Bành Niệm Thu xuống nước cứu người trước mặt của mọi người, Đại Nha nếu như con nhỏ đó thực sự cứu được người lên thì làm sao bây giờ?"

"Yên tâm, không cứu được."

Nói như vậy nhưng Lý Quế Hoa vẫn không yên lòng, chỉ là không chờ bao lâu thì có đứa trẻ lớn tiếng hô ra bờ sông đi ra bờ sông đi.

Điền Thiều nhìn ra ngoài thấy một đám người vui vẻ đi về hướng bờ sông chợt cảm thấy cạn lời. Không biết còn tưởng rằng có chuyện vui gì cơ!

Đội trường Điền là muốn sớm giải quyết chuyện này, một là việc này liên quan đến cháu gái của mình, hai là thì không muốn hai nhà này đánh nhau huyên náo toàn bộ trong thôn gà chó không yên; ba cũng là sợ Bành Đại Đầu thật sự chạy đi cáo trạng. Cho nên rất nhanh ông liền tìm Bàn Đôn đầu óc có vấn đề trong thôn, sau đó kêu mấy người tới bờ sông.

Chẳng ngờ tất cả mọi người nhìn chằm chằm chuyện này, nghe tin tức đều chạy tới bờ sông xem náo nhiệt.

Lúc này, Bành Đại Đầu hung tợn nhìn Bành Niệm Thu nói: "Đợi lát nữa mày nhất định phải cứu người lên, nếu không...tao đánh chết mày. Chỉ cần mày cứu được người, về sau sẽ không đánh mày nữa."

Chỉ cần chứng thực cứu con nhóc nhà Điền Xuân, về sau trong nhà sẽ được vô số chỗ tốt, cũng sẽ không đánh nó nữa.

Bành Niệm Thu gật đầu như gà mổ thóc.

Đến bên bờ, Trương Hiểu Nga vừa nhìn người xuống nước là Bàn Đôn nổi danh trong thôn lập tức lên tiếng: "Vậy làm sao được? Làm sao có thể để Bàn Đôn xuống nước, Niệm Thu nhà tôi là một đại cô nương? Cái này phá hủy danh tiếng đến lúc đó làm thế nào?"

Đội trường Điền vẫn luôn phiền chán cái gia đình này, Lý Quế Hoa miệng lợi hại cũng thích chiếm tiện nghi nhưng làm việc lưu loát còn Trương Hiểu Nga làm việc đυ.c nước béo cò tay chân còn không sạch sẽ. Nghe vậy, ông không nhịn được nói rằng: "Bàn Đôn mặc dù mười ba tuổi nhưng cái gì cũng không hiểu, có thể gây trở ngại cái gì. Nếu cô không cam tâm tình nguyện, vậy cô tự tìm người đến đi."

Con gái lớn nhà ai 15, 16 tuổi sẽ cho người vây xem dáng vẻ mình rơi xuống nước. Bàn Đôn bởi vì tám tuổi sốt cao cứu trị trễ nên nóng hỏng đầu, chỉ số IQ vĩnh viễn dừng lại ở tám tuổi. Chỉ là nó có thể ăn lại không cần làm sống, mười ba tuổi đã 80 cân (40kg). Đội trường Điền hứa hẹn cho năm khối tiền, mẹ nó lập tức đáp ứng.



Điền Kiến Quân dẫn Bàn Đôn xuống đến đúng vị trí Điền Linh Linh rơi xuống nước cầu cứu: "Được rồi."

Dựa vào thường nghị trước đó, phải đợi Bành Niệm Thu tới gần mới thả Bàn Đôn, như vậy sẽ không xuất hiện ngoài ý muốn.

Chị dâu cả Điền thấy Bành Niệm Thu đứng bất động ở đàng kia, đẩy cô ta hô: "Lo lắng cái gì, nhanh xuống nước cứu người đi!"

Bành Niệm Thu cảm thấy chân minh như nặng ngàn cân, từng bước một hướng về phía trước. Chị dâu cả Điền tức giận hận không thể đẩy cô ta xuống sông nhưng sợ hỏng việc nên vẫn chịu đựng.

Có một xã viên xem náo nhiệt thấy thế không khỏi cười: "Hôm qua cô ta mà bần thần giống bây giờ sợ người chết đuối rồi có khi còn chưa chạm xuống nước đấy."

Người chung quanh cũng đồng ý, người sắp chết đuối chậm một giây cũng không chịu nổi sao chờ được kéo dài thời gian như vậy.

Lý Quế Hoa nghe được lời của mọi người, tâm tình bất an nôn nóng nhất thời an ổn xuống. Như vậy mới đúng, Đại Nha chắc chuyện cứu người rồi.

Trương Hiểu Nga phẫn nộ quát: "Niệm Thu, con ranh này làm trò gì thế, nhanh lên xuống cứu người. Còn lằng nhằng tao đánh chết mày."

Bành Niệm Thu vừa lúc ở bên bờ nghe vậy sợ đến run người, từng bước bước xuống nước. Bên này là khu nước sâu, đứng gần bờ đã cao tới đầu gối. Bành Niệm Thu uống hết mấy ngụm nước đành phải đứng lên, sau đó ho khan không ngừng.

Bên bờ xã viên vây xem nhất thời hết chỗ nói.

Anh cả Điền giữ một người hơn 80 cân mệt không chịu được hô: "Nhị nha đầu Bành gia, cô có thể nhanh lên một chút không?"

Điền Thiều đè thấp tiếng nói với Lý Quế Hoa: "Mẹ, mẹ đi giúp cô ta một tay!"

Buổi trưa Bành Niệm Thu nói mình biết bơi, cô suy đoán đối phương dù thật sự biết bơi nhất định kỹ thuật cũng không giỏi.

Lý Quế Hoa nghe lời này lập tức đi xuống sau đó kéo Bành Niệm Thu đi về phía trước.

Bành Niệm Thu sợ đến giãy giụa: "Bà buông ra, buông!"

Lý Quế Hoa sớm có phòng bị, kìm chặt tay cô ta kéo về phía trước, đi mấy bước dùng sức đẩy cô ta về hướng anh cả Điền. Sau đó mọi người liền thấy Bành Niệm Thu ở trong nước đạp nước hai cái vòng về bờ. Chỉ là không kịp quay vào bờ người đã dần chìm xuống, bản năng cầu sinh khiến cô ta kêu lớn cứu mạng.



Xã viên vây xem: ...

Lý Quế Hoa nhịn không được bật cười: "Không phải cô nói Linh Linh do cô cứu sao, cô chính là cứu người thế này?"

Đội trường Điền chỉ cảm thấy Bành Niệm Thu quá gầy yếu không cứu nổi người vào bờ, căn bản không nghĩ tới cô ta chỉ biết bơi chó đạp đạp hai phát đã dám nói mình cứu người. "Nhà Đại Lâm à, nhanh cứu người lên chớ gây ra án mạng."

Lý Quế Hoa kéo Bành Niệm Thu vào.

Điền Đại Lâm nhìn vợ trên người ẩm ướt vội vàng đem cởϊ áσ trên người ra phủ cho bà, sau đó hướng phía Điền Thiều hô: "Đại Nha, chúng ta về nhà."

Nay đã chứng thực cứu người là Đại Nha nên cũng không cần thiết lưu lại nữa, chuyện phía sau tự có đội trưởng cùng người nhà Điền Xuân xử lý.

Bành Đại Đầu tát một cái lên mặt Bành Niệm Thu, đẩy người ngã xuống đất chưa đủ còn dùng chân đá: "Hôm nay ông đây đánh chết mày, cái thứ mất mặt xấu hổ."

Nhìn dáng vẻ hắn đánh người chỗ nào giống con gái, rõ ràng là kẻ thù.

Đội trường Điền nhanh chóng tới ngăn lại: "Bành Đại Đầu, cậu làm cái gì vậy? Đứa nhỏ có lỗi mang về dạy bảo là được, cậu như vậy sẽ đánh chết nó."

Bành Đại Đầu khạc một bãi nói: "Khiến ông đây mất mặt như vậy đánh chết cũng không quá đáng."

Điền Thiều khinh thường nói: "Buổi trưa cô ta đã thừa nhận chính mình không cứu người, là các ngươi lòng tham không đủ muốn càng nhiều hơn thù lao buộc cô ta tới. Bây giờ lộ tẩy lại đánh người, thứ như các người vốn cũng không xứng đáng làm cha mẹ."

"Mày là cái thứ gì lại dám giáo huấn ông đây?" Nói xong lời này liền siết quả đấm vọt tới.

Có xã viên nhanh chóng lên ngăn cản hắn.

Dám ở ngay trước mặt nói muốn đánh con gái của ông, Điền Đại Lâm giận dữ: "Buông hắn ra, tôi ngược lại muốn nhìn xem bản lĩnh của hắn lớn thế nào dám đánh con gái tôi."

Dưới tiếng quát của đội trường Điền, Bành Đại Đầu bị xã viên trở về.

Lý Quế Hoa mắng Điền Thiều: "Con bị ngu đấy à, một nhà chúng ta đều suýt chút nữa bị con nhóc thối tha đó hại, con còn nói giúp nó làm cái gì? Còn nữa, con nhóc kia tâm địa ác độc, con nói giúp nàng chưa chắc đã cảm kích con đâu, có khi trong lòng còn hận con đấy."

Điền Thiều không có phản bác. Cô không phải giúp Bành Niệm Thu, chỉ là không nhìn nổi hành vi Bành Đại Đầu. Bành Niệm Thu không phải thứ tốt nhưng giống như Bành Đại Đầu như vậy càng đáng chết hơn.