Chương 20: Ấm Áp

Sáng sớm, những đóa mây trắng nổi lơ lửng trên bầu trồi xanh. Gió thổi qua, lá cây nhãn trên sân nhẹ nhàng lắc lư. Điền Thiều hô hấp không khí mát mẻ, cảm thán hoàn cảnh nơi này thật tốt.

Bởi vì Lý Quế Hoa nói không cho phép Điền Thiều làm cơm, cô mới vừa vào phòng bếp đã bị Tam Nha đuổi ra ngoài. Vừa vặn thấy Ngũ Nha ôm một thùng quần áo chuẩn bị ra bờ sông giặt. Điền Thiều nhận lấy nói: "Ngũ Nha, em dọn dẹp mấy căn phòng đi. Về sau đừng làm mấy việc nặng như vậy, không cao được đâu."

Cô bây giờ dáng dấp khá cao, nhìn ra trên dưới 1m66. Cái này quy công cho Điền Đại Lâm cùng Lý Quế Hoa, hai người đều là người cao, đặc biệt Điền Đại Lâm nhìn gần 1m8.

Mang thùng ra bờ xông, xà phòng cũng cần dùng phiếu công nghiệp, đương nhiên không cần phiếu Lý Quế Hoa cũng luyến tiếc bỏ tiền mua, Cho nên nhà bọn họ dùng bột có tính kiềm, tuy vậy cũng phải dùng rất tiết kiệm.

Đến bờ sông liền thấy Bành Niệm Thu đang giặt quần áo trên bờ. Hôm qua cô ta bị đánh thành như vậy sáng nay vẫn bị bắt đi giặt đồ, vợ chồng họ Bành thực sự không coi con gái mình là con người.

Bành Niệm Thu ngẩng đầu nhìn thấy Điền Thiệu, trong mắt hiện lên vẻ oán hận. Tại sao cô ta không chết đi? Nếu cô ta chết, bố mẹ cô không những không đánh chửi cô nữa mà còn được ăn no.

Điền Thiều nhìn thấy sự oán hận trong mắt cô ta, thầm nghĩ thật đúng là một con rắn độc, nhưng cô cũng không sợ, đi thẳng xuống, đặt thùng cách chỗ Bành Niệm Thu một khoảng. Không phải cô muốn khıêυ khí©h mà là bên chỗ Bành Niệm Thu không có ai. Chắc chắn là chuyện hôm qua truyền ra nên mọi người đều tránh không muốn gần cô ta.

Giặt xong mấy bộ quần áo, Điền Thiều nhìn thấy Bành Niệm Thu nhìn chằm chằm mình, cười nói: "Làm sao, muốn đẩy tôi xuống nước à? Tôi bơi rất giỏi đấy, nhưng còn cô ngã xuống không ai dám cứu đâu."

Bành Niệm Thu trong lòng run lên, bỏ gậy giặt vào thùng rồi nhanh chóng rời đi.

Có câu Không sợ kẻ trộm đánh cắp, chỉ sợ kẻ trộm nhớ thương, Điền Thiều nhìn bóng lưng của cô ta cảm thấy sau này mình ra ngoài vẫn nên cẩn thận. Ngộ nhỡ không nghi ngờ gì, bản thân không phòng bị sẽ thiệt thòi lớn.

Điền Thiều nhìn hai cây sào phơi quần áo bẩn thỉu, nhịn không được cầm cây sào mang ra sống rửa thật sạch. Cô cảm thấy mình nên tìm thời gian tổng vệ sinh nhà họ Điền từ trong ra ngoài một lần mới được.

Lượn qua lượn lại giặt xong phơi quần áo xong xuôi, Điền Đại Lâm và Lý Quế Hoa cũng về rồi.

Điền Thiều nói với hai người: "Cha, mẹ, về sau đừng đi đốn củi sáng sớm nữa, quá có hại cho sức khỏe."

Bà cô họ Trương kia trong nhà có 03 công nhân còn bóc lột sức lao động đáng thương của cha mẹ cô. Bây giờ trong nhà đã không còn quá túng thiếu, Điền Thiều không muốn họ phải chịu phần khổ cực này.

Từ mai sẽ bắt đầu vụ hè, bọn họ chuẩn bị ở nhà nghỉ một thời gian. Tuy nhiên không trở ngại Lý Quý Hoa nhân cơ hội ra điều kiện: “Trong nhà cái nào cái nấy cũng cần tiền, dựa vào công điểm không được bao nhiêu. Không đốn củi trợ cấp trên dưới cả nhà làm sao sống đây? Nếu mày nguyện ý đi trường học dạy học, ta với cha mày không đi nữa."

Nhưng là trong khoảng thời gian vụ hè này không đi, xong việc đồng áng lại đi.

Nghe vậy, Điền Thiếu cố ý tỏ ra bất đắc dĩ nói: “Lát nữa con sẽ đi tìm Điền Kiện Nhạc.”

Lý Quế Hoa cười rạng rỡ nói: "Vậy mới phải chứ, chuyện tốt như vậy đẩy ra ngoài đó là ngu ngốc, gặp Kiến Nhạc và Linh Linh, nhất định phải cảm tạ người ta thật tốt đấy."



Điền Thiều sợ bà nhắc tới, vội vàng đáp ứng.

Lúc ăn cơm, Tứ Nha hét lên: “Mẹ, con muốn kẹo sữa.”

Lý Quế Hoa nói thẳng, đồ giá trị như vậy phải giữ lại làm quà, không được ăn.

Tứ Nha nghe thấy không được ăn kẹo nước mắt liền rớt xuống, vừa khóc vừa nói: "Mẹ , tặng lễ mẹ không mua cái gì khác chắc?? Con không quan tâm, con muốn ăn kẹo sữa, con muốn ăn kẹo sữa."

Con thứ của cậu hai Lý đang xem mắt, nếu tính tới đính hôn cần phải tặng ít đồ, tặng kẹo sữa đại bạch thỏ vừa tiết kiệm lại có thể diện.

Lý Quý Hoa nhìn bộ dáng Tứ Nha như vậy liền phiền: "Câm miệng, khóc nữa lão nương đánh chết con."

Tư Nha không sợ bị đánh chút nào: “Con muốn ăn kẹo sữa, mẹ đánh chết con, con cũng muốn ăn.”

Lý Quế Hoa thật đi ra ngoài cửa lấy một cành cây to đánh Tứ Nha.

Điền Thiều cảm thấy tính tình này của Tư Nhai thật sự cần phải nghiêm khắc trị một chút, nếu không..... sau này còn tiếp tục ra ngoài cướp đồ ăn vặt của những đứa trẻ khác. Không chỉ mất mặt mà còn khiến mọi người cảm thấy nhân phẩm nó có vấn đề, dẫn tới hoài nghi gia giáo nhà cô không biết dạy con.

Tứ Nha cũng không trốn tránh, chỉ càng khóc to hơn, cuối cùng còn lăn lộn trên mặt đất: “Mẹ đánh chết con, con cũng muốn ăn kẹo sữa.”



Toàn bộ quá trình Điền Đại Lâm chưa từng lên tiếng, chuyện trong nhà cùng con cái đều do Lý Quế Hoa quản, ông cơ bản không nhúng tay vào, đồng thời cũng khẳng định địa vị tuyệt đối của Lý Quế Hoa ở nhà. Đương nhiên chuyện Điền Thiều lúc trước coi là chuyện khác.

Lý Quế Hoa đánh tới mức gãy cả cành cây, chứng tỏ ra tay rất tàn nhẫn: “Mày có đứng dậy không?”

Tứ Nha nằm rạp trên mặt đất, trên mặt đều là nước mắt nước mũi: "Không cho con kẹo sữa, con sẽ không đứng dậy."

Điền Thiều thật là bội phục con nhỏ này, vì một miếng ăn mà lăn lộn như thế: "Muốn ăn kẹo sữa thì mau dậy rửa mặt rửa tay, nếu không... giấy gói kẹo cũng không có phần đâu."

Tứ Nha dùng tay áo lau nước mũi hỏi: "Thật sao?"

“Chị nói dối em bao giờ chưa?”



Tứ Nha nghe vậy vội đứng dậy chạy ra ngoài, nhìn động tác nhanh nhẹn của con nhóc, Điền Thiệu cảm thấy Lý Quế Hoa ra tay vẫn còn nhẹ.

“Mẹ, cho mấy đứa Nhị Nha mỗi đứa hai viên kẹo.”

Lý Quế Hoa vẫn là hai chữ kia: "Không có."

Điền Thiều đã lĩnh giáo qua tính keo kiệt của bà, nói: “Kẹo sữa và hải sản đều là quà tạ lễ của nhà họ Xuân thúc cho con, nếu mẹ không cho đợi lát nữa con sẽ cạy tủ đấy."

Lý Quý Hoa trợn mắt phẫn nộ quát: “Mày dám?”

“Mẹ xem con có dám không.”

Trước đây Đại Nha chắc chắn sẽ không dám, nhưng bây giờ Lý Quý Hoa cũng không dám chắc, sau khi do dự một lúc bà vẫn quyết định lùi một bước: “Hai viên thì nhiều quá, mỗi người một viên.”

Được rồi, một còn hơn không.

Lý Quế Hoa đi vào nhà lấy ra năm viên kẹo, lúc phân kẹo còn nói: “Năm viên kẹo có thể đổi được hai gói muối, chỉ lần này thôi đấy, lần sau không còn nữa đâu.”

Tứ Nha không muốn nói: "Mẹ, ngày mai con còn muốn ăn."

Lý Quế Hoa tức giận mắng: “Ăn ăn ăn, mày là quỷ chết đói đầu thai à? Ăn hết rồi, lúc anh họ tụi bay kết hôn, chúng ta lấy cái gì ra tặng..…”

Điền Thiệu bóc chiếc kẹo bơ sữa trong tay, thừa dịp Lý Quế Hoa không chú ý bỏ vào trong miệng bà. Thấy mẹ nhìn mình, Điền Thiệu cười nói: "Mẹ, kẹo sữa có ngọt không?"

Lý Quế Hoa ngậm kẹo bơ cứng trong miệng, vỗ phát vào lưng Điền Thiệu mắng: “Không muốn ăn sao không nói sớm, lãng phí một viên kẹo, cũng mua được nửa bao muối."

Tứ Nha lập tức nói: "Mẹ, mẹ không muốn ăn thì đưa cho con."

Không đợi Lý Quế Hoa mắng lên bên ngoài đã vang lên tiếng còi bắt đầu làm việc, hai vợ chồng vội vã bước ra ngoài.

Đi ra ngoài, Điền Đại Lâm hạ giọng nói: “Tính tình Đại Nha thay đổi rất nhiều nhưng vẫn hiếu thảo như trước, về sau chớ nói mấy lời không phải nữa. "

Tính tình thay đổi quá lớn, Lý Quế Hoa lo lắng con gái mình sẽ bị ma nước nhập vào, đêm qua vẫn còn nhắc tới bên tai ông.

Nhưng viên ngọt vừa rồi thấm vào lòng Lý Quế Hoa, trên mặt tươi cười nói: "Không, về sau tôi không nói nhảm nữa."