Chương 26: Báo Danh

Điền Thiều cân nhắc trong lòng nói: “Tôi có học qua nhưng chưa từng làm thực tế, chỉ là đã đến đây rồi chung quy phải thử một lần. Thi trượt là do trình độ không đủ sau này tiếp tục cố gắng là được, nhưng nếu đến cửa rồi còn bỏ cuộc đó chính là kẻ đào ngũ. Thi trượt không đáng sợ, trốn chạy mới đáng xấu hổ."

Cô thấy ông lão này mặc dù chân có chút bất tiện nhưng vẫn luôn đứng ngẩng đầu ưỡn ngực, trông như vậy chắc đã từng trong quân đội.

Đúng như Điền Thiệu dự đoán, Mã Đông là một cựu quân nhân, mười lăm năm trước xuất ngũ chuyển nghề tới nhà máy dệt. Vốn ông muốn khuyên Điền Thiệu từ bỏ, dù sao chưa từng làm kế toán sao có thể thắng những người khác. Nhưng nghe xong Điền Thiều nói lời này thái độ thay đổi trong nháy mắt: "Cô bé nói rất đúng, thi trượt không sợ đào bình trốn chạy mới đáng xấu hổ. Cô tới khoa nhân sự tìm đồng chí Lý Ái Hoa, cô ấy phụ trách việc báo danh. Mau đi đi, hôm nay là ngày cuối cùng rồi."

Điền Thiều thầm may mắn hôm nay tới, nếu như chậm hai ngày sẽ bỏ lỡ cơ hội. Cơ hội như vậy sợ là tương lai hai năm nữa sẽ không có, đến lúc đó nếu cô không muốn xuống đất làm việc cũng chỉ có con đường duy nhất là tới công xã dạy học.

Sau khi cảm ơn Mã Đông, Điền Thiều lôi kéo Lý Tam Khôi đến Khoa nhân sự. Nhà máy dệt khá lớn, đi mất 10 phút mới tới tòa nhà văn phòng. Vì tầng một không đánh dấu rõ ràng nên Điền Thiều hỏi người mới biết được Khoa Nhân sự ở tầng hai.

Trên tầng hai, Lý Tam Khôi có chút lo lắng kéo Điền Thiều nói: "Chị họ, chị chưa học kế toán bao giờ thật muốn ghi danh kiểm tra sao?"

Điền Thiều nói: "Từng học, chỉ là em không biết thôi. Nhớ kỹ nhé, đợi lát nữa không hỏi em chớ có lên tiếng.”

Lý Tam Khuê gật đầu đồng ý.

Đi vào, Điền Thiệu hỏi người đàn ông tóc ngắn ngồi dựa vào gần cửa: "Đồng chí, xin hỏi đồng chí Lý Ái Hoa ở đâu vậy?"

Người đàn ông ngước mắt nhìn hai chị em, thái độ khá khách sáo: “Cô tìm Lý cán sự có chuyện gì không?”

Điền Thiệu cảm thấy đồng chí này có phẩm chất khá tốt: “Hôm qua tôi nghe nói chỗ các anh tuyển kế toán nên tới đây báo danh, không biết cán sự Lý bây giờ đang ở đâu vậy?”

Người đàn ông cau mày nhưng thái độ không thay đổi: "Người báo tin cho cô có nói với cô chỉ những người có trình độ sơ trung (~ THCS) trở lên mới có thể tham gia thi không?"

“Tôi đã tốt nghiệp sơ trung rồi.”

Người đàn ông hảo tâm nhắc nhở: “ Lần này tới báo danh người tệ nhất cũng tốt nghiệp cao trung, cô chỉ tốt nghiệp sơ trung nhất định không thắng nổi họ đâu."

Ý này chính là nhắc Điền Thiều đừng lãng phí thời gian, về nhà sớm đi. Lý Tam Khôi nghe vậy có chút lo lắng, kéo tay Điền Thiếu ý là đi về.

Điền Thiệu không tranh cãi với anh ta, không để làm gì: “Tôi có bằng sơ trung, dưới 25 tuổi, đều phù hợp yêu cầu.”



Người đàn ông thấy cô không nghe lời khuyên cũng không ép buộc, chỉ nhẹ nhàng nói: "Vậy cô đợi ở đây, Lý cán sự mới vừa ra ngoài có việc, cô ấy sẽ quay lại nhanh thôi."

“Cảm ơn đồng chí.”

Một lúc sau, một cô gái trẻ mặc váy liền kẻ sọc đen trắng với mái tóc dài bước vào. Cô gái này bước đi hấp tấp thoạt nhìn là người lanh lẹ.

Cô gái nhìn hai chị em, cười hỏi: “Em trai, em gái, các em tìm ai?”

Điền Thiều thấy cô ấy nhiệt tình như vậy cũng thở phào nhẹ nhõm, dễ nói chuyện là được: "Tôi đang tìm Lý cán sự đồng chí Lý Ái Hoa."

Cô gái trẻ có chút kinh ngạc, không ngờ lại đến gặp mình: "Chị là Lý Ái Hoa, em tìm chị có việc sao?"

Điền Thiều nở nụ cười chân thành nhất nói: "Lý cán sự, em đến báo danh thi kế toán."

Lý Ái Hoa ngạc nhiên: "Em muốn tham gia tuyển dụng kế toán nhà máy á? Chị nhìn dáng vẻ của em còn chưa đủ 18 tuổi?"

"Đến tháng 9 này là tròn 18 tuổi rồi, cái này hẳn không hạn chế đúng không ạ?"

“Không, chỉ cần trên 16 tuổi tốt nghiệp sơ trung là được.”

Nghe vậy, Điền Thiều lập tức lấy giấy giới thiệu, bằng tốt nghiệp sơ trung và sổ hộ khẩu đưa cho Lý Ái Hoa.

Lý Ái Hoa nhận lấy, sau khi xem xong do dự một chút rồi dẫn Điền Thiếu tới chỗ ngồi của mình: "Đồng chí Linh Linh, mặc dù em đáp ứng yêu cầu tuyển dụng của chúng tôi, nhưng chị kiến nghị em đừng nên ứng tuyển."

“Em biết, lần này người báo danh ở đây bằng cấp thấp nhất đều là tốt nghiệp cao trung."

Lý Ái Hoa nhẹ giọng nói: “Không chỉ vậy, người báo danh từng công tác dài nhất là tám năm, ít nhất cũng hai năm. Em chỉ tốt nghiệp sơ trung còn không có kinh nghiệm, nhất định không thi đậu."

Cô không cần hỏi, chỉ nhìn từ ăn mặc cũng biết Điền Thiệu là người không có công việc. Quần áo vá trên vá dưới, người có việc làm sẽ không nghèo rớt mùng tơi như vậy.

Điền Thiều ngay lập tức thay đổi chiến lược nói: "Lý cán sự, mặc dù em chỉ tốt nghiệp sơ trung nhưng đã tự học xong chương trình học cao trung. Ngoài ra, em còn học qua kế toán."



Lý Ái Hoa cười nói: "Sơ trung không thể so với cao trung được, chương trình học còn thêm vài môn, độ khó cũng cao hơn mấy lần."

Chính vì thấy Điền Thiệu còn trẻ nên nói năng tương đối uyển chuyển, nếu đổi người lớn tuổi hơn cô đã sớm mở miệng giễu cợt. Cô tốt nghiệp cao trung nên biết rất rõ chương trình học cao trung khó như thế nào.

Điền Thiều cười nói: "Em đã tự học hết sách giáo khoa cao trung, không khó chút nào cả. Chỉ là cao trung yêu cầu nghiêm ngặt, không giống tiểu học và sơ trung, nếu không... em đã lấy được bằng tốt nghiệp cao trung rồi."

Đây rõ ràng là câu nói có hàm ý khác. Lý Ái Hoa tính tình thẳng thắn, nên hỏi thẳng: "Lời này của em là có ý gì?"

Điền Thiều nở nụ cười ngượng ngùng: “Em chưa bao giờ đến trường, tiểu học và trung học đều là tự học ở nhà. Cũng may có hiệu trưởng tiểu học và sơ trung đều là người tốt nên chấp nhận cho em tham gia thi tốt nghiệp, bởi vì thành tích tốt nên đã được cấp bằng sơ trung."

Lý Ái Hoa kinh ngạc há to miệng.

Người đàn ông trung niên vừa mới cảm thấy Điền Thiệu không tự lượng sức mình, nghe cô nói vậy liền "a" một tiếng hỏi: "Cô là Điền Đại Nha thôn Điền gia xã Hồng Kỳ?"

“Đại danh của tôi là Điền Linh Linh, nhũ danh là Đại Nha.”

Người đàn ông kia bàng hoàng đứng dậy, không ngờ thật sự là cô, vừa cười vừa nói: “Dì của tôi lấy chồng ở xã Hồng Kỳ, nghe bà ấy nhắc qua. Tôi vẫn luôn tò mò, không nghĩ tới hôm nay lại gặp được cô. Em gái, cô thật là giỏi.”

Anh ta còn chưa nói hết ý, dì anh nói cô gái này tính tình ôn nhu tốt bụng, còn tiếc hận nói là cô phải kén rể...nếu không đã hỏi cưới cho em họ hắn. Hắn lúc đó nghe xong vào tai, cũng bởi vì chuyện quá đặc biệt nên nhớ kỹ.

Lý Ái Hoa nói: "Em thực sự đã tự học hết chương trình cao trung à?"

"Em không cần thiết lừa gạt chị. Lần này là cơ hội hiếm có nên em muốn thử một lần, dù có trượt cũng không tiếc nuối."

Người đàn ông trung niên nói: “ Lý cán sự, nếu cô ấy tự học hết cao trung còn học qua kế toán, cô cứ để cô ấy thử xem.”

Đứa trẻ thông tuệ như vậy, tiếc lại bị chôn vùi ở nông thôn nghèo.

Lý Ái Hoa tuy rằng có chút nghi hoặc với lời Điền Thiều nói nhưng vẫn gật đầu đồng ý, dù sao người ta cũng đáp ứng yêu cầu: "Em cũng rất may đấy, vừa rồi trưởng khoa nói chị mau nộp tư liệu những người báo danh lên. Nếu em tới muộn chút thôi chị đã nộp danh sách mất rồi."

Một khi đã đưa danh sách lên sẽ không báo danh thêm được, Điền Thiều nghe như thế thầm cảm thấy may mắn bản thân vận khí không tệ.