Chương 37: Nghi Ngờ

Tam Nha nhìn thấy Điền Thiều trở về, nhẹ giọng nói: "Chị, mẹ lúc nào cũng miệng chua ngoa nhưng lòng như đậu hũ, chị đừng tức giận bà ấy."

Điền Thiều nhìn dáng vẻ cô bé gấp gáp, cười trấn an nói: “Chị không tức giận, chỉ có chuyện muốn làm mà mẹ không đồng ý nên có chút tranh chấp thôi. Không có việc gì, đã nói xong mẹ cũng đồng ý rồi."

"Thật?"

"Lừa em làm gì? Ngũ Nha, hôm nay chị dạy em đã nhớ hết chưa?"

Ngũ Nha gật đầu nói: "Nhớ rồi ạ. Chị, vừa rồi e nghe cái gì mà huyện thành? Chị, chị còn muốn định lên huyện thành sao?"

“Ừ, ngày mốt muốn đi, sau đó còn phải ở trên đó hơn một tháng.” Nếu thuận lợi về sau cô không cần tiếp tục xuống đất làm việc nữa. Nếu không thuận lợi, chỉ có thể tạm thời về dạy trường tiểu học.

Tam Nha Ngũ Nha nghe vậy, hai người cùng nhau sáp đến gần: "Chị ơi, chị định lên huyện làm gì? Chẳng lẽ là Điền Kiến Nhạc tìm việc cho chị sao?"

Suy nghĩ một chút,Điền Thiệu nói với hai người về việc chuẩn bị cho kỳ thi: "Cơ hội hiếm có chị muốn thử một lần. Nếu thi đậu, về sau chị sẽ tạo điều kiện cho mấy đứa đi học."

Tam Nha cùng Ngũ Nha sững sờ trong giây lát.

Điền Thiều nói: "Tam Nha, trước em nói học tập vô dụng, lời này là sai, học tập rất có ích. Em xem, nếu chị không có bằng sơ trung thì ngay cả tư cách báo danh cũng không có. Chị biết mọi người đều cảm thấy chị suy nghĩ viển vông nhưng dù có thất bại, chị vẫn có thể làm giáo viên tiểu học. Tam Nha, sau này muốn sống tốt thì phải học thật tốt.”

Đợi cô kiếm được tiền rồi sẽ hỗ trợ mấy đứa nhỏ đi học, chỉ có đọc sách mới có nhiều cơ hội lựa chọn. Không học, ngay cả bản thân đi đâu cũng không biết.

Tam Nha im lặng một lúc mới nói: “Chị, vậy để Tứ Nha cùng Ngũ Nha học đi! Gia đình chỉ dựa vào cha mẹ và chị hai kiếm công điểm thì không đủ ăn, hơn nữa em lớn tuổi rồi đi học sẽ bị chê cười."

Điền Thiều biết Tam Nha không nói nhiều nhưng lại là người có chủ ý: "Em có thể tự học ở nhà giống chị, tranh thủ 2 năm lấy bằng tốt nghiệp tiểu học cũng được."

Hai năm nữa, dù kinh tế chưa hoàn toàn mở rộng nhưng được phép tự do giao dịch, đến lúc đó không có công điểm cũng có thể bỏ tiền mua lương thực ăn, lúc đó cho Tam Nha đi học cũng không muộn.

Tam Nha do dự một chút rồi nói: "Vậy em thử một lần."



Ngày hôm sau trời tờ mờ sáng, Điền Thiều theo Tam Nha cùng rời giường. Vốn định cùng nhau làm bữa sáng, nhưng khi Lý Quế Hoa vừa nhìn thấy cô bận rộn liền nói: "Không cần con làm, nhanh về phòng đọc sách đi."

“Đã quyết định tham gia thi thì tập trung vào nó, việc nhà không cần con làm."

Điền Thiệu nghe vậy vui mừng, nhưng vẫn nói: "Trời còn tối quá, đọc sách hỏng mắt, trời sáng con sẽ đọc."

Vì vội vàng thu hoạch nên phải dậy sớm đi cắt lúa. Trước khi đi làm, Lý Quế Hoa đưa cho Tam Nha một quả trứng, nói: "Chị gái con đọc sách hao tâm tốn sức, luộc cho chị con một quả để nó bồi bổ thêm."

Điền Thiều nói: “Mẹ, không cần cho con đâu, hoặc không cả nhà chia nhau ăn đi."

Lý Quế Hoa quả thực đúng như lời Tam Nha nói miệng dao găm tâm đậu hũ, nhưng bà làm như vậy không được. Có câu nói chưa trải qua tai nạn thì chưa biết sợ, cho cô ăn đồ ngon nhất mà những người khác không được ăn, Tam Nha Ngũ Nha hiểu chuyện sẽ không tính toán, nhưng Nhị Nha nhất định sẽ bất mãn.

Điền Đại Lâm cảm thấy Điền Thiều nói đúng, gật đầu nói: "Lấy ba quả, Đại Nha ăn một, bốn người Nhị Nha chia nhau."

Lý Quế Hoa đen mặt đi vào trong nhà lấy thêm hai quả trứng, lúc đưa cho Tam Nha còn nói: “Đời trước thật sự thiếu nợ tụi bay.”

Trong khoảng thời gian này, bởi vì Đại Nha tranh thủ nên trứng gà trong nhà bớt đi không ít. Cũng may Sử gia bồi thường hơn 100 đồng, nếu không... thật là muốn mạng của bà.

Điền Thiều không để Tam Nha luộc ba quả trứng này mà làm ba bát trứng hấp. Ba đứa nhỏ chia nhau một bát, Điền Thiều ăn nửa bát, còn dư lại một bát rưỡi để Tam Nha đưa đi cho mấy người Điền Đại Lâm.

Nhóm ngoài đồng buổi sáng không về nhà ăn, mà đều được người nhà đưa tận nơi. Bởi vì quá vất vả nên nam tráng được 14 công điểm, phụ nữ cũng được 12 công điểm.

Đội trưởng Điền thổi còi hô: "Nghỉ ngơi nửa tiếng."

Nửa giờ này là để mọi người ăn uống nghỉ ngơi, về cơ bản sẽ do người nhà đưa cơm. Đội trưởng Điền vừa kêu mọi người dưới ruộng liền đi lên.

Vừa rửa chân, chị dâu Bàn vừa hỏi: "Quế Hoa, sao Đại Nha nhà chị không xuống ruộng, lẽ nào đầu vẫn còn đau?"



Lý Quế Hoa cảm Điền Thiều không thi nổi, sợ nói ra sẽ bị người chê cười, vì vậy hàm hồ nói: “Đúng vậy, thỉnh thoảng còn có chút khó chịu. Giờ đang ngày mùa không đi được, tôi dự định sau đợt trồng vụ hè mang nó lên huyện nhìn xem."

Chị dâu Bàn a một tiếng nói: "Cái này không thể trì hoãn được, phải mau nhìn."

Rửa tay chân xong, Lý Quế Hoa nhìn thấy Tam Nha liền đi thẳng về phía cô bé, sau khi ngồi xuống nhìn thấy bát trứng trong giỏ liền nói: “Không phải bảo cho mấy đứa ăn à, còn mang tới làm gì?”

Tam Nha ý cười đầy mặt nói: “Chị cả nói cha mẹ mỗi ngày làm việcmệt mỏi như vậy, nên ăn nhiều trứng gà một chút bồi bổ cơ thể. Mẹ, trứng gà chị cả làm ngon nắm, mẹ nhanh nếm thử."

Trên mặt Lý Quế Hoa lộ ra nụ cười: "Coi như chị con còn có lương tâm."

Tuy con gái bây giờ tính khí thay đổi rất lớn hay tranh luận với bà, còn chọc giận bà gần chết, nhưng lòng hiếu thảo vẫn không thay đổi.

Ngồi bên cạnh bọn họ chính là chị dâu Bàn, nghe Tam Nha nói cố ý đi tới, nhìn trứng gà giơ ngón tay cái lên nói: “Trứng gà hấp này rất ngon, mềm thơm, không giống tôi chưng không quá mềm thì lại quá khô."

Con gái được khen nụ cười trên mặt Lý Quế Hoa càng sâu. Tuy nhiên, bầu không khí tốt đẹp này rất nhanh bị phá hủy.

Thím Cần ở bên cố ý nói: “ Quế Hoa, cô thật đúng nuông chiều con cái. Rơi xuống nước bao nhiêu ngày rồi sao còn đau đầu được? Rõ ràng là lấy cớ không muốn xuống đất. Đại Nha năm nay đã mười tám tuổi rồi, để người ta biết lười như vậy còn ai dám tới cửa làm mai."

Tâm trạng vui vẻ của Lý Quế Hoa trong phút chốc bị hủy: “Người trong thôn này người nào không biết, Đại Nha nhà tôi từ nhỏ đã siêng năng, chưa bao giờ khiến tôi nhọc lòng. Không giống Nhị Kiết nhà bà, nói đến ăn tích cực hơn ai hết, vừa nhắc đến làm đã không thấy bóng dáng đâu."

"Cái gì không thấy bóng dáng, Nhị Kiết nhà ta có tới thu hạt thóc."

Lý Quý Hoa kinh ngạc nói: "Ở đâu? Bà chỉ tay cho tôi xem."

Thím Cần tìm một vòng cũng không thấy con trai của mình, hỏi mới biết về nhà ăn cơm rồi. Gặp ánh mắt giễu cợt của Lý Quế Hoa, tức giận chuyển sang chỗ đất trống khác ăn cơm.

Tứ Nha Ngũ Nha đều đi làm việc rồi, Điền Thiều vào nhà đọc sách. Xem một giờ thấy mỏi mắt, cô không nghỉ ngơi mà cầm theo rổ ra sau nhà hái rau.

Lúc vòng qua góc nhà chuẩn bị vào vườn, phát hiện em trai Bành Niệm Thu Tiểu Bàn đang nhổ rau nhà bọn họ. Là nhổ, không phải hái, chỉ nháy mắt Bành Tiểu Bàn đã nhổ bật gốc một gốc cây mướp đắng.