Chương 44: Gia Đình Giàu Có

Chuông tan làm vừa vang lên, Lý Ái Hoa liền cầm túi xách đi ra ngoài, đến cửa nhìn thấy Điền Thiều cùng Tam Khôi đang đứng đối diện, cô vội vàng vẫy tay.

Băng qua đường, Lý Ái Hoa nhìn hai người trán đầy mồ hôi, cười hỏi: "Linh Linh, có phải em chờ lâu lắm rồi không?"

Điền Thiều lắc đầu nói: "Không, không, em cũng vừa mới đến xong. Chị Lý, chúng ta đi thôi, không thể để dì chờ được."

Cô đã biết mẹ Lý là cán bộ nhà máy rượu, những người như vậy chắc chắn sẽ hiểu biết nhiều, nhưng cô không tính toán Lý Ái Hoa nên cô không sợ. Chỉ là không biết kế toán Trần thực sự có năng lực hay không, tính nết như thế nào? Chỉ mong mọi việc suôn sẻ!

Lý Ái Hoa cưỡi xe đạp đi làm nhưng một cái xe không chở được hai người. Vì vậy cô dắt xe vừa đi vừa nói chuyện với Điền Thiều.

Điền Thiều nói: "Chị Lý, em đã nghe chú Mã nói chuyện ngày hôm đó, xin lỗi vì gây rắc rối cho chị."

Lý Ái Hoa không để ý xua tay: “Không liên quan đến em, Mạc Tiểu Mạn trước nay luôn không hợp với chị, lần này cô ta tự cho rằng đã nắm được nhược điểm của chị, muốn đạp chị xuống bùn. Nói vậy cũng may có em, lần này khiến cô ta ngã đau."

Điền Thiều suy nghĩ một chút rồi hỏi: “Chị và cô ta có xung đột gì sao?”

Tố cáo Lý Ái Hoa tham ô hối lộ, tội danh này mà chứng thực thì tiền đồ coi như đi tong. Không có hận thù lớn không đến mức ra tay ác như vậy.

Lý Ái Hoa gật đầu nói: “Lúc đó vốn là chị gia nhập công đoàn, nhưng sau đó không hiểu sao lại được xếp vào Khoa nhân sự. Nghe nói Mạc Tiểu Mạn vốn tưởng sẽ vào bộ phận nhân sự, sau lại không được vào nên từ đó cô ta coi chị như kẻ thù. Chị còn chưa biết chuyện gì đã bị ghét, hai năm qua vẫn luôn đối nghịch với chị, em nói xem chị có oan không?"

Thông thường để vào Khoa Nhân sự, không chỉ phải đáp ứng yêu cầu tuyển dụng mà còn phải có mối quan hệ và lý lịch, cũng không biết Mạc Tiểu Mạn này có bối cảnh thế nào.

Điền Thiều cũng không hỏi nhiều vì còn chưa phải lúc: “Cô ta vẫn luôn nhằm vào chị mà không có ai quản sao?”

Lý Ái Hoa buồn bực nói: "Mạc Tiểu Mạn và Từ Lệ Na thân thiết. À, Từ Lệ Na kia là cháu gái người yêu của giám đốc nhà máy, người yêu ông ta coi cô ta như con ruột của mình. Trước Mạc Tiểu Mạn phạm sai lầm, cô ta còn đứng ra giúp hoà giải. Cũng bởi vì hai người quan hệ tốt nên lãnh đạo đối với xung đột của bọn chị đều nhắm mắt làm ngơ."



Nếu lần này không phải Mạc Tiểu Mạn phạm vào cấm kỵ, Khoa trưởng bọn họ cũng sẽ không nhúng tay vào chuyện này. Đối với nhiều người, đây chỉ là tranh chấp nhỏ giữa mấy cô gái.

Điền Thiều hỏi: "Từ Lệ Na này là người thế nào?"

Lý Ái Hoa suy nghĩ một chút rồi nói: "Ăn nói khéo léo, thích dùng ân huệ nhỏ để thu phục người, ở trong xưởng rất được hoan nghênh. Chẳng qua là chị cảm thấy.... không quá thích cô ta cũng không muốn qua lại. Về sau em muốn vào nhà máy thì tốt nhất nên ít tiếp xúc với cô ta, đỡ bị cô ta bán còn giúp kiếm tiền."

Cô không nói thêm gì nữa, dù sao Điền Thiều cũng chưa gặp Từ Lệ Na, nói nhiều sẽ phản tác dụng.

Điền Thiều hiểu, đây chắc là chị gái bạch liên hoa rồi: "Chị Lý chị yên tâm, sau em vào nhà máy rồi nhìn thấy cô ta sẽ đi đường vòng."

Lý Tam Khôi nghe vậy vẻ mặt bối rối. Còn một tháng nữa mới đến kỳ thi, làm sao nghe hai người nói cứ như ván đã đóng thuyền, là cậu không tự tin hay hai người quá mức tự tin.

Đi bộ khoảng hai mươi phút, ba người đã đến dưới một tòa nhà gạch đỏ ba tầng. Nhà này phía dưới rất nhiều quần áo nhưng phía trên lại rất sạch sẽ, không xây dựng qua quít.

Lý Tam Khôi thừa dịp lúc Lý Ái Hoa khóa xe, cậu thở dài cảm thán: "Chị à, không ngờ Lý cán sự lại sống trong tòa nhà đẹp như vậy."

Điền Thiều cười nhẹ. Lý Ái Hoa được trong nhà lầu tốt như vậy vì cô ấy biết đầu thai và có cha mẹ tốt. Chỉ là cô không có hứng thú với kiểu nhà này. Cô đã quen sống nhà cao tầng nên càng thích nhà mặt đất, rất an toàn. Cô từng gặp sự cố thang máy và bị kẹt ở tầng 30 suốt một giờ, bị doạ bay mất nửa cái mạng.

Lúc này, một bà lão với khuôn mặt cay nghiệt nhìn chằm chằm vào chị em Điền Thiều chất vấn: "Cô cậu là ai, tới đây làm gì?"

Giọng điệu này giống như coi bọn họ là kẻ trộm vậy, Điền Thiều ghét nhất chính là kiểu người ỷ vào tuổi tác lớn cậy già lên mặt. Đối với người như vậy Điền Thiệu chưa bao giờ nuông chiều, chỉ là tình huống hôm nay đặc thù, cô cũng không tiện cãi nhau với người khác: “Chúng cháu đi cùng chị Lý.”

Lý Ái Hoa đỗ xe xong bước tới nói: "Dì Hoàng, họ là bạn của cháu."

Bà lão kia thấy vậy, ấn ý nói: "Ái Hoa à, cháu kết bạn nhất định phải cẩn thận. Có vài người thấy cháu xuất thân tốt, trăm phương nghìn kế muốn leo lên người cháu. Ngàn vạn lần chớ bị để bị lừa."

Còn kém chỉ mặt gọi tên nói hai chị em họ mưu tính lợi dụng Lý Ái Hoa muốn kiếm chỗ tốt, Lý Tam Khôi nghe xong rất tức giận muốn xông lên tranh luận nhưng đã bị Điền Thiều ngăn lại.



Điền Thiều vẻ mặt lạnh lùng nói: "Bà à, cái gì gọi là đừng để bị lừa. Bà nói lời này phải chịu trách nhiệm đấy, nếu không đưa ra được bằng chứng, tôi sẽ đến cảnh sát kiện bà."

Bà cụ chống nạnh nói: "Con đĩ nhỏ này còn muốn hù dọa tao à, bà đây nói cho mày biết, mày có đi cáo tao cũng không sợ."

Nói xong, bà ta lại nhìn Lý Ái Hoa nói: "Ái Hoa, con đĩ này không phải là đứa hiền lành. Bà biết cháu tâm địa tốt bụng, cháu nhất định phải tránh xa những người này."

Lý Ái Hoa nói: "Bà Hoàng, chuyện này không cần bà quan tâm. Hôm trước cháu đã nói với mẹ rồi, bây giờ bà ấy đang đợi cháu ở nhà!"

Nói xong liền mặc kệ bà ta, dẫn Điền Thiều cùng Lý Tam Khôi đi ra ngoài. Lúc lên cầu thang, Lý Ái Hoa thì thầm vào tai Điền Thiều: "Linh Linh, đừng để ý bà ta. Chính bà ta từ nông thôn đến còn coi thường nông dân đủ kiểu, mẹ chị nói bà ta quên gốc."

Còn có chuyện cô chưa nói, bà Hoàng này rất thích thích chiếm tiện nghi. Nhà ai nấu thịt, bà ta ngửi thấy mùi thơm sẽ để cháu trai tới cửa xin. Thời buổi giờ nhà nào cũng khó có được một bữa thịt, ai sẵn sàng nhường cho người ngoài chứ? Lâu dài, cả tòa nhà không ai muốn giao lưu với bà ta, ngay cả công việc của con trai cũng bị ảnh hưởng, bà già này lại cho rằng mình được hời lại không biết rằng mình bỏ hạt dưa gắp hạt mè (chọn cái nhỏ, bỏ cái lớn).

Người như thế Điền Thiều trước đây đã thấy nhiều, cô lạnh mặt nói: “Mình từ nông thôn ra lại thấy cao quý hơn người nông thôn, thật không biết rằng trong mắt nhiều người mình chỉ như chú hề."

Giống như thế hệ sau, buôn bán lời vài đồng đã lên mặt coi thường người khác. Điền Thiều coi thường những kẻ như vậy. Hiện giờ, nhắc tới xuất thân 3 đời thì 99% đều là bần nông

Lý Ái Hoa cho rằng nhận định này khá mới mẻ.

Tam Khôi cũng rất tức giận nói: "Nếu không phải nhìn bà ta tuổi lớn em đã sớm cho một quyền rồi, ăn nói nhăng cuội nói chúng ta gạt người, cái thứ gì chứ!!"

Lý Ái Hoa vội nói: “May mà cậu không ra tay đấy, nếu không...bà ta nhất định lại muốn ăn vạ sống chết."

Thì ra trước đó bà ta nhìn trúng áo lông của người khác, người ta tìm mụ nói chuyện không cẩn thận đẩy bà ta một cái. Không ngờ bà ta thuận thế nằm xuống đất la hét kêu đau, sau đó đến bệnh viện kiểm tra một lần từ đầu đến chân. Cũng may không phát hiện vấn đề gì nhưng dù vậy cũng mất phí kiểm tra cùng ba tháng phí chăm sóc. Sau sự việc này, nhiều người thấy bà ta liền đi đường vòng.

Lý Tam Khôi cảm thấy, loại người này chỉ có bà ngoại cậu mới có thể giải quyết được.