Chương 9: Điền Linh Linh

Điền Thiều giúp Tứ Nha vén gọn tóc tai sau lôi kéo con bé chuẩn bị ra ngoài.

Nhị Nha nhìn không đúng bước nhanh tiến lên ngăn lại sẽ đem, đen mặt nói: "Chị định làm gì? Người đàn bà chanh chua kia không phải dễ trêu, một mình chị tới cửa để người ta đánh chết à."

Tóc cùng vết thương trên mặt này của cô đều là bị người đàn bà chanh chua cào. Đương nhiên đối phương cũng không chiếm tiện nghi, bị cô đánh cho gào khóc. Nếu không phải bị người kéo ra, cô cũng đánh cho người đàn bà chanh chua kia không bò dậy nổi.

Tứ Nha cũng không muốn chịu đòn, nghe vậy bèn dừng bước.

Điền Thiều lắc đầu nói: "Không đi nhà Bành Niệm Thu, chúng ta đi nhà Điền Linh Linh."

Kẹo sữa nhà Tiểu Bàn đều là chị Linh Linh đưa, đi nhà đó không chừng có thể ăn kẹo sữa rồi. Nghĩ tới đây Tứ Nha hưng phấn, lôi kéo Điền Thiều vội vàng hô: "Chị, chúng ta đi mau a!"

Điền Nhị Nha tức giận hổn hển: "Điền Đại Nha, chị lại muốn làm gì? Nhà Điền Linh Linh không phải chúng ta có thể chọc nổi."

Điền Đại Nha tên thật là Điền Linh Linh (田玲玲), cùng Điền Linh Linh kia (田灵灵) đồng âm khác chữ, không chỉ vậy hai người còn sinh cùng ngày, chỉ là cuộc sống khác nhau một trời một vực. Điền Đại Nha trong nhà là chị cả, phía dưới có 5 người em gái (bao gồm Lục Nha bị đưa đi), trong nhà nghèo rớt mồng tơi. Còn Điền Linh Linh kia là con gái rượu trong nhà, phía trên có 5 người anh trai, anh cả làm nông tại nhà cũng là mở máy kéo, anh hai ở trấn trên dạy tiểu học; anh ba Điền Kiến Nhạc là tài xế công ty vận chuyển, có tiền lương còn kiếm nhanh bên ngoài, anh tư năm ngoái tòng quân nhập ngũ, anh năm Kiến Nghiệp và cô ấy là sinh đôi, nhận được giấy tiến cử hai tháng nữa liền vào đại học.

Ở Điền gia thôn nhà Điền Linh Linh là giàu có nhất, ngay cả bác cả cô đội trường Điền cũng không sánh bằng.

Điền Thiều vẻ mặt bình tĩnh nói: "Chị không phải đi gây chuyện, đi nhà Điền Linh Linh là vì nói rõ ràng một việc, nếu em không yên tâm có thể đi cùng."

Điền Nhị Nha sắc mặt đại biến, nói: "Chị đột nhiên ngã xuống sông tự sát, chẳng lẽ là vì Điền Kiến Nghiệp?"

Đừng nói Đại Nha quả thực thầm thích Kiến Nghiệp, chỉ là cô ấy biết mình không xứng với Điền Kiến Nghiệp cho nên tình cảm này chưa từng công khai. Hiện tại đổi thành Điền Thiều, cô chắc chắn không nhận: "Điền Nhị Nha, chị bị hủy thanh danh em có chỗ gì tốt? Em còn mắng Tứ Nha ngu xuẩn, chị thấy ngu xuẩn nhất chính là em đấy."

Cô bị hủy danh tiếng thì em gái có ai tốt được, cô cũng hoài nghi trong đầu Điền Nhị Nha không có não mà là bã đậu.



Nhị Nha bị mắng sắc mặt tái nhợt nhưng không phản bác.

Điền Thiều không xen vào nữa, lôi kéo Tứ Nha tránh Nhị Nha ra ngoài. Nhà bọn họ nằm ở phía Tây đồi, nhà Điền Linh Linh là ở giữa thôn. Đi giày vải trên đường quê mấp mô sỏi đá rất đau chân, đây là trời nắng còn thế, nếu như trời mưa đường cũng không đi được.

Trước mặt có một người phụ nữ trung niên mặc quần áo màu xam đeo túi vải xanh, nhìn thấy Điền Đại Nha cố ý nói: "Đại Nha, người ta nói chết tử tế không bằng sống khổ. Cô còn trẻ lại thật ngốc quá, đàn ông ấy mà đắp chăn vào ai chẳng giống nhau."

Lời này nhìn như quan tâm thực ra như xát muối vào lòng.

Tứ Nha trực giác không phải lời hữu ích, nhưng cũng không biết phản bác như thế nào.

Điền Thiều biết người phụ này và Lý Quế Hoa rất không hợp nhau, cô cũng không còn sức chỉ cười nhạt: "Bà cảm thấy đắp chăn đều giống nhua thì trong thôn có một chú què còn chưa cưới vợ đấy, bà có thể mang quả mơ đến gả cho hắn."

Phụ nhân kia bởi vì quá mức khϊếp sợ mà quên phản kích, đợi bà ta phục hồi tinh thần lại thì Điền Thiều đã lôi kéo Tứ Nha đi xa.

Tứ Nha mang theo Điền Thiều đi tới một ngôi nhà gạch xanh lớn, nhẹ giọng nói: "Nếu không chúng ta hay là trở về đi. Mấy người anh trai của Điền Linh Linh đều không dễ chọc, mẹ chị ấy cũng rất hung hãn, mẹ ta chưa từng ăn tốt trên tay bà ấy."

Trong lòng Điền Thiều thầm than, hoàn toàn không có một người hoài nghi Bành Niệm Thu dối trá. Cũng may đổi lại thành cô, nếu không... Đại Nha bị chết cũng quá oan uổng.

Cửa nông thôn mở ra, Điền Thiều đứng ở cửa đã nhìn thấy đại gia đình nhà Điền Xuân ở nhà chính ăn. Cô không tiến vào, ở ngay cửa hô một tiếng: "Xuân bá, bá mẫu..."

Tuy hai nhà đều họ Điền, nhưng Điền Đại Lâm là dân bản xử lớn lên. Cha của Điền Xuân là trốn đến nơi này lúc nạn đói trước giải phóng, ông cụ là người thông minh có thủ đoạn, nhanh chóng đã vững chân ở đây.

Tứ Nha lôi kéo Điền Thiều nhẹ giọng nói: "Chị, có mùi thịt, nhà bọn họ ăn thịt."

Cả nhà Điền Xuân thấy Đại Nha cùng Tứ Nha đều rất vô cùng kinh ngạc, nhà bọn họ cùng một nhà Điền Đại Lâm cũng không có gì giao lưu, Mã Đông Hương là nữ chủ nhân buông chén đũa xuống đi ra hỏi: "Đại Nha, ngươi có chuyện gì không?"



Điền Thiều vẻ mặt không có biểu cảm gì, nói: "Bác gái, cháu có chút chuyện muốn hỏi Điền Linh Linh."

Mã Đông Hương có chút buồn bực, con gái bà và Điền Đại Nha không có qua lại, chỉ là đã nói như vậy bà cũng không tiện đuổi người ra ngoài: "Vào nói đi."

Nói xong còn khách khí nói: "Các ngươi ăn cơm chưa? Không thì ăn luôn ở đây đi."

Tứ Nha nghe vậy không khỏi lại chảy nước miếng: "Chưa, chưa ạ."

Điền Thiều dùng sức kéo em gái, nói: "Không cần đâu bác gái, nhà cháu đã làm xong cơm rồi, chờ cháu nói với Điền Linh Linh xong thì về ăn."

Nhà Điền Xuân rất lớn, nhà chính ba gian, trái phải hai hàng sương phòng mỗi bên hai gian, còn có phòng bếp phòng củi. Hơn nữa nhà người ta dùng gạch xanh, không giống nhà cô dùng gạch gỗ xấu xí.

Điền Linh Linh nghe được đối thoại của hai người, đứng lên cười hỏi: "Đại Nha, cô tìm tôi có chuyện gì?"

Điền Thiều nhìn Điền Linh Linh liền hiểu tại sao cùn Đại Nha cùng toàn bộ cô nương trong thôn đều hâm mộ cô ấy. Điền Linh Linh mặc áo liền váy dài tới mắt cá chân màu xanh nhạt điểm hoa, chân mang giày xăng đan gắn bướm nơ màu trắng, da thịt trắng nõn, sắc mặt hồng nhuận, đôi mắt to vô cùng linh động. Cô bé này bất kể ăn mặc hay là tướng mạo so với con gái trong thôn đều không phải người của một thế giới.

Điền Linh Linh thấy cô nhìn mình chằm chằm không nói lời nào, không khỏi nhắc nhở: "Đại Nha, cô tìm tôi có chuyện gì vậy?"

Điền Thiều đẩy Tứ Nha tới trước người, chỉa dấu năm ngón tay trên mặt về phía cô ấy, nói: "Dấu bàn tay trên mặt em gái tôi là mẹ Bành Niệm Thu đánh."

Điền Kiến Nghiệp cảm thấy Điền Thiều rất nực cười, cười khinh một tiếng: "Nó bị ai đánh cô đi tìm người đó, tìm nhà chúng tôi làm gì?"

Mã Đông Hương cũng không hiểu Điền Thiều, mẹ Bành Niệm Thu đánh trẻ con là không đúng nhưng lại không liên quan gì tới nhà bà: "Đại Nha, nếu cháu cảm thấy ấm ức thì bảo cha mẹ cháu tới nhà Niệm Thu đòi công bằng."

Đều nói cô nương này thông minh, hiện tại xem ra thật đúng là vậy.