Chương 17: Châm ngòi

Thường ngày cô ta làm khó Lâm Thù không ít, không phải kêu Lâm Thù giặt quần áo, làm giày thì chính là đòi đồ, dám không cho? Lập tức ép buộc "Vợ thằng ba em cũng không thể keo kiệt như vậy được", Lâm Thù da mặt mỏng lập tức bị cô ta bắt bí.

Hiện tại Lục Thiệu Đường không còn, thấy nguyên chủ nằm trên giường gạch sống dở chết dở như vậy, trong lòng chị dâu hai Lục có một loại cảm giác khoái chí bí ẩn.

Cô ta cảm thấy Lâm Thù xong đời rồi, chồng không còn, dựa vào tính tình kia của Lâm Thù thì chẳng được mấy ngày nhất định sẽ khiến mình bứt rứt mà chết.

Nhà mẹ đẻ của cô ta cũng có loại phụ nữ tâm nhãn nhỏ* như vậy, có một chút việc mà cũng nghĩ Đông nghĩ Tây, rất dễ nghĩ không thông, cuối cùng không phải tự tìm cái chết thì chính là lâm bệnh qua đời.

(*Ý nói những người hay để ý chuyện vụn vặt, làm việc cẩn thận, không phô trương, lỗ mãng.)

Cô ta còn âm thầm đánh cược với chị gái của mình, cô ta nói có thể Lâm Thù sẽ chui vào ngõ cụt không ra được nên tự làm mình ngột ngạt mà chết, còn chị gái của cô ta thì bảo Lâm Thù xinh đẹp như vậy nhất định không thủ tiết được mấy ngày sẽ tái giá.

Cô ta vừa âm thầm mà nghĩ những việc lung tung này, lại vừa ghen tị với Lâm Thù được nằm trên giường gạch mấy ngày không làm việc.

Đương nhiên ngoài mặt thì cô ta cũng không dám nói, còn phải đỏ mắt lau nước mắt mà vừa quan tâm đồng tình chị em dâu, vừa khóc cho chú em chồng không còn.

Cô ta thật sự đau lòng vì việc chú em chồng qua đời, đẹp trai lại biết kiếm tiền, cho dù cô ta không có tình cảm với chú em chồng, nhưng cô ta có tình cảm với tiền mà chú em chồng gửi về!

Hồi trưa mẹ chồng mang theo tức giận trở về nhà, chị dâu hai Lục cảm thấy nhất định là Lâm Thù bị mắng rồi, có lẽ là vô cùng hung dữ.

Chị dâu cả Lục nói: "Được rồi, chị còn thích nấu cơm lắm đây, chị cảm thấy chị nấu cơm ngon hơn vợ thằng ba."

Trong lòng chị dâu hai Lục trợn mắt một cái, chị nấu cơm giống như đồ ăn cho heo mà còn không biết xấu hổ nói cơm mình nấu ngon hả?

Mấy ngày nay vợ thằng ba không làm việc, chị dâu cả Lục chủ động nấu cơm, khiến cả nhà ăn tới suy sụp, cuối cùng vẫn là cô ta và mẹ chồng thay phiên nhau làm.

Chị dâu cả Lục thở dài, lo lắng nói: "Thằng ba... Haiz, vợ thằng ba ngã xuống giống như bị người ta đánh một gậy bất ngờ, cũng không biết chừng nào mới có thể đứng lên lại."

Tuy rằng Phương Địch Hoa và cha Lục không chấp nhận tin tức con trai không còn, cố gắng chống đỡ không chịu làm đám tang, nhưng chị dâu cả Lục cảm thấy... tám phần là không còn rồi.

Chị dâu hai Lục bĩu môi: "Chị dâu cả, chị thật là lương thiện, tám phần là vợ thằng ba lười biếng rồi."

Chị dâu cả Lục nói: "Không đâu, vợ thằng ba là người thành thật, tuy rằng tâm nhãn hơi nhỏ một chút, nhưng nó và thằng ba tình cảm sâu đậm. Haiz, thanh niên tốt như vậy, nếu đổi lại là chị, có lẽ chị cũng không chịu nổi. Nếu anh cả của em... hu hu, nhất định chị sẽ nhảy sông tự vận."

Nói một hồi, vành mắt của chị dâu cả Lục đỏ lên, bắt đầu lau nước mắt.

Chị dâu hai Lục nhìn chị dâu cả hình dáng cao lớn thô kệch, da mặt đen vàng, dung mạo còn bình thường hơn cả bình thường, trong lòng điên cuồng trợn mắt. Vợ thằng ba cố tình gây sự thì thôi, thứ xấu như chị cố tình gây sự cái gì!

Trong miệng cô ta lại nói: "Chị dâu cả đừng nói lung tung, cơ thể anh cả cường tráng lắm, tình cảm vợ chồng hai người tốt, nhất định đầu bạc răng long."