Chương 29: Muỗi

Vết thương trên cơ thể thì bà có thể chịu đựng, vết thương trong lòng lại không thể chịu đựng được.

Trong bóng tối, theo tiếng khóc nức nở đè nén của Phương Địch Hoa, cha Lục cũng thấp giọng an ủi bà, giọng của ông cũng khàn khàn trầm thấp mang theo tiếng khóc.

Lâm Thù ngủ lại trong tiếng thì thầm của hai người già.

Hôm sau, sáng sớm Lâm Thù đã thức dậy, không phải do nóng mà là do ánh sáng sáng quá.

Hôm qua cô còn chê cửa sổ phòng này thấp bé, không đủ ánh sáng, giữa ban ngày mà trong phòng tối thui.

Lúc này cô lại chê không có màn, sáng sớm ánh sáng đã sáng choang, khiến cho cô không ngủ được.

Lâm Thù cuốn màn lên cho bọn nhỏ, mặc quần áo xong xuống đất làm bữa sáng.

Cô liếc nhìn thăm dò, cha mẹ chồng không có ở nhà, chắc là sáng sớm đã tới chỗ ruộng riêng của nhà mình bận rộn giống như lúc trước. Người trong thôn đều như vậy, nhân lúc trước khi làm việc, sau khi tan tầm mới có thể bận rộn ở ruộng riêng của mình.

Lúc này không có hoạt động giải trí, hơn chín giờ tối đã lên giường đi ngủ, buổi sáng năm giờ đã thức dậy.

Đặc biệt là người già ngủ ít thì càng dậy sớm hơn.

Có điều tối hôm qua đến khuya hai ông bà còn chưa ngủ, sớm như vậy đã dậy rồi, cơ thể có chịu nổi không?

Hôm nay anh hai Lục không tới ruộng riêng, sáng dậy đã làm luống rau ở trong sân.

Em ba không còn anh ấy cũng khó chịu, nhưng lại không nói ra được nên vùi đầu làm việc, nghĩ rằng giúp đỡ vợ thằng ba nhiều hơn một chút coi như làm vì em ba.

Chị dâu hai Lục thấy mà tức giận, sao nó kêu làm luống rau thì anh lập tức chịu khó như vậy, tôi kêu anh đi ủ phân giúp nhà mẹ đẻ tôi thì anh lại ra sức từ chối!

"Cha Thúy Thúy, em bị trật chân, anh mau vào xem thử giúp em đi." Cô ta nằm ghé vào cửa sổ kêu rên.

Anh hai Lục vào phòng xem thử, vốn dĩ không bị trật, anh ấy lại xoay người đi đào đất.

Chị dâu hai Lục tức tới mức muốn đi cào Lâm Thù!

Cô ta véo con gái đang ngủ trên đùi một cái, khiến Lục Thúy Thúy bị nhéo tới mức áu một tiếng.

Chị dâu hai Lục dựng thẳng lông mày, thấp giọng uy hϊếp: "Mày nhịn cho tao! Dám làm tao bẽ mặt."

Lục Thúy Thúy bĩu môi, rưng rưng nước mắt mà trở mình lặng lẽ nức nở.

Lúc Lâm Thù nấu cơm Điềm Điềm và Phán Phán cũng dậy, hai chị em tự biết mặc quần áo.

Ở nông thôn nhiều muỗi, hai đứa nó luôn mặc quần áo dài.

Bản thân tay ngắn chân ngắn không dễ kéo quần, hay chị em giúp đỡ nhau.

Em trai giúp chị gái mặc trước, chị gái sẽ giúp em trai mặc.

Mặc xong hai đứa bò xuống giường, mang giày cỏ lạch bạch ra ngoài rửa tay rửa mặt.

Lúc này mấy người Phương Địch Hoa cũng từ ruộng riêng trong nhà trở về.

Đúng lúc Lâm Thù đã nấu cơm xong, cô lén nhìn Phương Địch Hoa và cha Lục, mắt của hai người đều hơi sưng, mẹ chồng thì sưng nặng hơn.

Sắc mặt của cha chồng vẫn bất mãn như cũ, Phương Địch Hoa lại như bình thường, nghiêm mặt rất nghiêm túc, không nhìn ra vui buồn hờn giận.

Bọn họ còn gánh một gánh phân bón ủ bùn trở về, ngoài ra còn có một chút rau mầm và rau cải vân vân.

Bình thường rau củ đều phải trồng trước Tết Thanh Minh, lúc này đã ăn được, có điều bây giờ nhiệt độ không khí cao, lúc này trồng rau lá hai mươi ngày là có thể ăn.

Cuối cùng có thể trồng nhiều rau hơn!

Vốn dĩ Lâm Thù vì chuyện nửa đêm cha mẹ chồng thút thít nỉ non mà tâm trạng có chút nặng nề, bây giờ trong nháy mắt đã thoải mái hơn. Cô đi qua xem thử có gì ăn được.

Oa, thật nhiều mầm cà chua, là thứ cô muốn!

Còn có ớt!

Còn có đậu rựa, đậu cove, đậu đũa vân vân.

Ngoài ra còn có không ít loại rau, còn có xà lách, rau thơm, cải chíp các thứ.

Hiệu suất làm việc của mẹ chồng cực kỳ cao!