Chương 32: Tuyệt đối đừng xảy ra chuyện gì đó

Tối hôm qua và sáng hôm nay, mấy người Phương Địch Hoa đắp ra mấy luống rau dài năm mét rộng một mét rưỡi.

Lúc này đội sản xuất bên ngoài đã thổi còi bắt đầu làm việc, mấy người Phương Địch Hoa mỗi người cầm ba bốn cái bánh bột ngô đi ra ngoài, ăn trên đường để tiết kiệm thời gian.

Lâm Thù đã chuẩn bị xong nước sôi để nguội từ lâu, kêu chị dâu cả mang theo.

Chị dâu cả Lục khen: "Vợ thằng ba, em trở nên có mắt nhìn rồi đấy."

Nếu là lúc trước nhất định nguyên chủ sẽ tức giận, chị khen thì khen, cần gì phải móc mỉa tôi như vậy?

Lâm Thù nói: "Mấy người chị dâu cả xuống ruộng vất vả, nhất định em sẽ làm tốt công tác bảo đảm hậu cần."

Định vị chính xác cho bản thân trước.

Chị dâu cả Lục nói: "Không ngờ đó, vợ thằng ba càng lúc càng biết ăn nói rồi."

Cô ấy mang theo ấm đun nước ra ngoài, còn thì thầm với Phương Địch Hoa: "Mẹ, hôm qua mẹ lại mắng vợ thằng ba đúng không? Vợ thằng hai nói đảm bảo nó khóc tới tắt thở, nhưng sao không thấy khóc mà còn vui vẻ quá vậy?"

Phương Địch Hoa tức giận nó: "Con nhìn ra nó vui vẻ chỗ nào? Trong lòng nó rất khó chịu, đó là hiểu chuyện không gây thêm phiền phức cho gia đình. Các con có mắt nhìn một chút đừng có chọc vào nó."

Lúc thì cười lúc thì khóc, haiz, thật lo lắng, tuyệt đối đừng xảy ra chuyện gì đó.

Chị dâu hai Lục len lén trợn mắt, cô là chồng chết chứ không phải thành tổ tông!

Bây giờ cả nhà đều phải dỗ dành cô hay sao?

Lâm Thù thu dọn bàn cơm sạch sẽ, bên ngoài truyền tới tiếng gọi của đội quân mấy cô bé: "Phán Phán, Phán Phán..."

Cô đeo túi vải nhỏ cho chị gái, đeo bình nước cho em trai, đưa bọn nó ra ngoài tụ họp với các bạn.

Một đám trẻ đi về hướng Đông, gà mái trong nhà kết bạn ra ngoài kêu cục cục chạy về hướng Tây.

Chẳng bao lâu sau nhà thím Lý ở phía Tây có mấy con vịt chạy tới kêu cạc cạc, con vịt trong nhà cũng vẫy cánh kêu cạc cạc ra ngoài tụ họp, lại tới nhà tiếp theo gọi mấy con vịt khác, sau đó cùng nhau lắc lư đi tới con sông ở phía Nam.

Trong nhà vốn dĩ có hai con vịt nhỏ, bọn chúng chạy tới chuồng heo chơi bị heo cắn chết một con, con còn lại này chơi chung với đám gà mái. Có điều đám gà mái đi ra ngoài không muốn dẫn theo nó, chúng muốn đi kiếm ăn, nó phải xuống sông, thế là nó nhanh chóng thân với mấy con vịt khác.

Lâm Thù nhìn thấy rất kinh ngạc, người có bạn bè, gà vịt cũng có bạn bè.

Buổi sáng cha Lục giúp cô cho đám heo ăn rồi, vì vậy Lâm Thù rất nhẹ nhõm.

Cô nhón mũi chân giãn cánh tay, bắt chước tư thế thiên nga xoay vài vòng, cho đến khi toát mồ hôi trán mới dừng lại.

Khỏe mạnh thật là tốt!

Cô cầm cái xẻng lên trồng mầm rau mà mẹ chồng đào về trước, dứt khoát dùng đất phân bón trồng rau mầm, cũng không cần đổi đất nữa.

Sau này sẽ ngâm các loại rau khác, đặc biệt là hạt giống rau thơm phải chà xát vỏ, ngâm hai ngày rồi lại gieo hạt.

Lâm Thù rửa tay một cái, chống eo quan sát cái sân chưa khai phá một lần nữa, sau đó trở về phòng uống nước nghỉ ngơi.

Trong nhà yên tĩnh, cô cầm mẹt may vá làm giày ở nhà chính.

Kiếp trước thủ công của cô không tệ, tuy rằng chưa từng làm giày thủ công nhưng đã làm cho đám trẻ con, hơn nữa cô còn có ký ức của nguyên chủ.

Mặc dù đang là mùa hè nhưng ở thời đại này nông thôn không có đường xi măng đường tráng nhựa, tất cả đều là bùn đất, bãi cỏ, vì vậy không tạo thành hiệu ứng đảo nhiệt*.

(*Hiện tượng mà ban ngày ánh nắng mặt trời làm nóng các bề mặt không được che phủ như mái nhà, tường, lề đường ở khu vực trung tâm đô thị.)

Đứng dưới mặt trời rất nóng, đi vào bóng râm lập tức mát mẻ, lại hóng gió một chút thì càng thoải mái dễ chịu.