Chương 37: Nghĩ thôi đã vui rồi

"Lão già ông mau im miệng đi, đúng là già nên hồ đồ rồi."

Ông lão chín mươi ba tuổi, còn không phải là hồ đồ rồi sao?

Mọi người đều nhìn thấy sự thay đổi của Lâm Thù, sau đó mỗi người đều tự tìm được lý do tin phục cho sự thay đổi của cô. Người gặp tà, quỷ nhập, tinh thần bị kí©h thí©ɧ có vấn đề, hiểu chuyện các kiểu.

Lâm Thù không để ý bọn họ nghĩ thế nào, dù sao cha mẹ chồng cảm thấy cô hiểu chuyện không làm loạn là được.

Bây giờ "cô" không chết, đứa bé không mất tích, cha chồng cũng không cần đi đập hạt dẻ ngã xuống núi bị liệt, mẹ chồng cũng sẽ không xảy ra chuyện, cả nhà phát triển từng bước, không được mấy năm con cô sẽ mang cả nhà bay lên!

Nghĩ thôi đã vui rồi.

Trong rừng sâu phía Tây Nam.

Trần Yến Minh dẫn theo các chiến sĩ tiến hành tìm kiếm theo kiểu trải thảm trong khu rừng ở biên cảnh từng lần một, anh ấy lần theo ký hiệu bí mật của Lục Thiệu Đường tới chỗ này thì bị mất dấu.

Nhìn từ tin tức mà Lục Thiệu Đường để lại lúc trước, nội bộ xuất hiện kẻ phản bội, anh chỉ có thể tạm thời thay đổi ký hiệu, dùng mật ngữ giao hẹn kiểu đùa giỡn của anh và Trần Yến Minh lúc còn ở trường quân đội.

Hai người bọn họ đều dùng tuổi nhỏ mười hai tuổi thi vào trường quân đội, từ nhìn nhau thấy ngứa mắt ban đầu đến cùng chung chí hướng sau này, lại trở thành anh em tốt kề vai sát cánh vào sinh ra tử, tình cảm trong đó là thứ người ngoài không thể lường được.

Lần này Lục Thiệu Đường dẫn đội chấp hành nhiệm vụ bí mật, để bảo vệ nhân viên trọng yếu và tài liệu bí mật, anh tự mình dẫn dắt kẻ địch rời khỏi, cuối cùng rơi vào trong khe núi.

Binh sĩ tìm kiếm hai tháng không có kết quả, cuối cùng chỉ có thể truyền đạt tài liệu Lục Thiệu Đường hy sinh về, nhưng Trần Yến Minh không muốn từ bỏ.

Quả nhiên, lúc này ở vị trí bí ẩn phát hiện ký hiệu bí mật mà Lục Thiệu Đường để lại.

"Gâu gâu!" Chó săn đột nhiên phát ra tiếng kêu trầm thấp.

Trong lòng Trần Yến Minh kích động, anh ấy trầm giọng nói: "Mau đi xem thử!"

"Chỉ đạo viên, phát hiện mục tiêu!"

Trần Yến Minh bước chân quá rộng nên trượt một cái, anh ấy nhanh chóng ổn định tiến lên: "Liên hệ trực thăng! Mau!"

"Trực thăng vào vị trí! Trực thăng vào vị trí!"

Trực thăng đã đợi lệnh từ lâu nổ vang bay tới, lập tức mang theo bọn họ nhanh chóng bay qua rừng rậm, đi tới tổng viện giải phóng quân.

Hai ngày liên tiếp đều lần lượt có người đến đưa các loại mầm giống cây rau dưa, Phương Địch Hoa còn dẫn theo chị dâu cả Lục và anh hai Lục đi sửa luống rau theo yêu cầu của Lâm Thù.

Đáng lẽ đậu phộng phải được trồng vào khoảng thời gian sau đợt mưa rào tiết Thanh Minh, bây giờ đã trễ hơn một tháng. Tuy nhiên, nếu trồng trong sân có nhiều ánh sáng và tường ấm áp vào mùa thu thì sẽ chín được thêm vài ngày nữa, cùng lắm thì việc thu hoạch sẽ bị chậm lại nửa tháng.

Nếu là trước đây thì nhất định Phương Địch Hoa sẽ không trồng, ai làm trò muốn trồng thì chắc chắn bà sẽ xối xả. Nhưng bây giờ Lâm Thù muốn trồng, bà lại nghĩ thôi, nếu con dâu ba muốn trồng thì cứ trồng đi, chỉ cần nó vui vẻ, tinh thần đừng xảy ra vấn đề gì thì thế nào cũng được.

Chẳng phải chỉ là trồng mấy gò đậu phộng thôi sao? Có trồng cả một sân thì thế nào chứ? Nhiều lắm thì chỉ lãng phí vài nắm đậu phộng thôi!

Trồng, cứ để cho nó trồng!

Có trồng lên nóc nhà bà cũng không quan tâm!

Lâm Thù vừa mới lấy được mầm rau dưa thì lập tức trồng xuống ngay, những hạt giống rau vừa lấy được cô cũng lập tức ngâm nước để kí©h thí©ɧ nảy mầm, đợi đến khi mầm trắng xuất hiện thì có thể đem trồng.

Đáng tiếc là không có hạt hướng dương.