Chương 46: Hung hãn

Hơn nữa, bà ta rất hài lòng với con dâu cả Tống Xuân Phương, bởi vì lúc trước nhà họ Tống không đòi hỏi quá nhiều lễ vật, Tống Xuân Phương lại là người có miệng lưỡi ngọt ngào, có thể dỗ dành đến điểm mấu chốt trong lòng người khác.

Cả ngày cô ta tâng bốc cha chồng giỏi giang, nếu đặt vào lúc trước thì ít nhiều cũng phải là trưởng thôn, bây giờ nếu không phải bị người khác đè đầu thì cũng sẽ làm kế toán đội trưởng hay gì đó. Cha Lục ở phòng phía Nam vốn không tài giỏi bằng cha, Phương Địch Hoa lại càng không có dịu dàng hiền lành tuân thủ nữ tắc như mẹ chồng.

Vợ chồng ông già Thường vốn dĩ đã không phục nhà họ Lục, bây giờ lại có con dâu cả đồng lòng với bọn họ nói xấu, bọn họ có thể không xem là tri kỷ sao?

Hai vợ chồng còn liên tục nói rằng nhà họ Lục mù rồi, bỏ lỡ một người con dâu tốt như Xuân Phương mà lấy một người phụ nữ da đen to khỏe như chị dâu cả Lục, cứ luôn âm thầm đắc ý.

Tống Xuân Phương không muốn ra đồng chịu khổ, bọn họ cảm thấy vậy cũng chẳng có gì, còn khỏe mạnh hơn con dâu ba của cha Lục gấp trăm lần nữa.

Ai ngờ lại có ngày như bây giờ!

Vẻ mặt ông già Thường và Thường Đại Chí u ám, bộ dạng cứ như oan uổng đến tột cùng, có chết cũng không chịu thừa nhận mình biết con dâu làm gì, những gì con dâu nói đều là do mấy người đàn bà khác vu oan hãm hại, bịa đặt!

Bọn họ chợt nếm trải sâu sắc cảm giác đau đớn khi bị người khác vu oan bịa đặt!

Mẹ chồng Khâu đã từng là người giúp việc của người mẹ mù mắt của cha Lục, bà ấy chỉ vào ông già Thường và Thường Đại Chí, nghiến răng nghiến lợi nói: "Cha con nhà các người hãy thề với Môn Thần Tần Nhị gia và Quan Nhị gia rằng các người không nói xấu nhà người ta đi. Nếu không nói thật, sau này các người sẽ gặp xui xẻo, cả đời đều ăn không no, không kiếm được tiền! Con cháu của các ngươi không có tương lai, về già cũng không có ai dưỡng lão! Tất cả may mắn của toàn bộ con cháu nhà các người sau này đều sẽ chuyển qua cho vợ con nhà Thiệu Đường!"

Tống Xuân Phương tung tin đồn hại người, chẳng lẽ không liên quan đến hai người này sao?

Muốn trốn ở một bên giả làm người vô tội, đều là lỗi của con dâu, không liên quan gì đến các người à?

Nghĩ hay lắm!

Thường Đại Chí, ông già Thường và bà già Thường sửng sốt ngây người.

Ông trời ơi!

Bà già chết tiệt này thật độc ác!

Hai cha con nhà họ Thường đang định thề thốt phủ nhận không biết Tống Xuân Phương bịa đặt ở bên ngoài đột nhiên cảm thấy như bị ai bóp cổ, một chữ cũng không nói nên lời.

Sao bọn họ có thể không biết Tống Xuân Phương bịa đặt chứ, bọn họ còn bịa đặt cùng nữa.

Thường Đại Chí càng quá đáng hơn, kể từ khi tin tức về Lục Thiệu Đường truyền về, anh ta đã hả hê với người trong nhà nhiều lần, nói rằng nhà họ Lục xong rồi, thậm chí còn thì thầm trong chăn với Tống Xuân Phương rằng cô quả phụ nhỏ da thịt mềm mại kia đúng lúc làm vợ lẽ cho mình được. Anh ta còn bảo Tống Xuân Phương tiếp cận Lâm Thù, đưa cô góa phụ nhỏ kia kia về nhà cho anh ta gần gũi một chút.

Sao anh ta dám nói ra chứ?

Phương Địch Hoa thực sự có thể thiến anh ta.

Ông già Thường mấp máy môi muốn phủ nhận, nhưng nghĩ đến lời nguyền rủa độc ác của mẹ chồng Khâu, miệng ông bị dính bằng keo bong bóng cá, không thể phát ra âm thanh.

Bà già Thường không quan tâm mấy thứ đó, nếu lời nguyền rủa có tác dụng thì đội trưởng đội sản xuất của Lục Gia Trang, cha Lục và Phương Địch Hoa đã tê liệt trên giường từ lâu rồi!

Bà ta chửi ầm lên: "Mẹ chồng Khâu, bà mới là kẻ lòng dạ độc ác! Bà muốn chia rẽ hai nhà bọn tôi, bà chỉ muốn xem trò vui thôi đúng không? Trước kia bà chỉ là một người hầu sai vặt cho người ta..."