Chương 25: Đây Mới Là Dáng Vẻ Người Đàn Ông Nên Có

Nếu không nhìn thấy tia sáng lóe lên ở đáy mắt của Lý Thanh Lê đám người anh ba Lý suýt còn tin thật.

“Ha ha ha, ha ha ha, không cần đầu.” Tổng cộng mới có vài bộ quần áo, giặt rách rồi lại phải vá một miếng to!

“Em gái, buổi sáng em đi làm vất vả rồi, vẫn nên ngồi nghỉ ngơi một lúc đi.”

“Vậy cũng không được, đã nói học làm việc nhà thì phải làm việc nhà, em đi quét sân cho.” Lý Thanh Lê nói xong đi cầm chổi bên tường ra sân quét.

Lần này cuối cùng cô cũng không làm ra trò gì kỳ quái nữa, quét rất đâu ra đấy, chỉ là trên sân vốn đã rất sạch hình như không có gì để quét.

Bà Điêu cảm động đến mức nước mắt tung bay, túm ông Lý bảo: “Ông nó, Tiểu Lục nhà chúng ta lớn rồi! Hu hu hu…”

Ông Lý mang vẻ mặt thanh thản: “Ai lấy tiểu Lục nhà mình thật sự là phúc tu từ kiếp trước của nó!”

Anh trai và chị dâu nhà họ Lý: Lần thứ sáu trăm sáu mươi sáu bọn họ lo lắng về ánh mắt của cha mẹ.

Buổi sáng tiêu hao không nhỏ nên Lý Thanh Lê ăn một bữa cơm thấy rất ngon miệng, buổi chiều tiếp tục đi làm.

Sau khi một ngày kết thúc cô cảm thấy có hơi mệt, dù sao đây vẫn là lần đầu tiên cô đi làm cả ngày, thật sự là một tiến bộ to lớn.

Từ ruộng trở về cô cũng không lập tức về nhà mà cầm sổ công điểm nhà mình đi tới đại đội văn phòng vào sổ.



Lúc này sắc trời đã hơi mờ tối, trong văn phòng thắp đèn dầu, từng tốp năm tốp ba xã viên ra vào, người vẫn rất đông.

Lý Thanh Lê xếp hàng đợi một lúc cuối cùng cũng đến lượt mình, co mở sổ công điểm ra đẩy qua đó: “Đồng chí Phó Bạch, đây là công điểm hôm nay nhà em kiếm được, làm phiền anh vào sổ.”

Nhân viên vào sổ chính là Phó Bạch, tuy rằng thành phần gia đình anh không tốt nhưng trình độ văn hóa của anh cao, điều quan trọng nhất là chữ viết tay của anh đẹp, đại đội trưởng Lý Thành Năng kêu anh làm nhân viên ghi công điểm.

Không chỉ như vậy, anh còn được tính là một nửa nhân viên tài vụ của đại đội, khi thu hoạch chia lương thực và tính sổ cuối năm đều sẽ kêu anh giúp, người trong toàn bộ đại đội đều biết anh.

Phó Bạch nghe thấy giọng nói mới nâng mắt lên nhìn cô, từ góc độ của Lý Thanh Lê mà nhìn, đôi mắt phượng trong veo trước mặt này đẹp giống như ngọc lưu ly hổ phúc, cho dù là ánh đèn mờ ảo không rõ nhưng đôi mắt của anh vẫn sáng trong như tuyết.

Nhưng cũng chỉ là đối diện trong giây lát, Phó Bạch lại cúi đôi mắt dài, viết rất nhanh.

Lý Thanh Lê liếc mắt nhìn xung quanh một cách không có chủ đích, lúc này cô mới để ý thấy Phó Bạch có một mái tóc rậm và đen hơn rất nhiều người, nhưng chất tóc lại hơi thô.

Năm ngón tay của anh dài nhưng không đều nhau, làn da ở mu bàn tay hơi sậm màu, móng tay được cắt rất chỉnh tề gọn gàng, hai tay đều rửa rất sạch, sạch đến mức mu bàn tay vì thiếu dầu mà bong da, còn có hai vết thương nhỏ, đây là một đôi bàn tay của người lao động.

Ừm, đây mới là bộ dáng mà đàn ông nên có!

Sau khi xác nhận điểm không sai, Lý Thanh Lê thu sổ chuẩn bị về nhà ăn cơm trưa.



“Đồng chí Lý Thanh Lê, mời em đợi một chút.” Phó Bạch gọi cô lại.

Lý Thanh Lê quay đầu, đôi mắt trong veo chớp một cái.

“Tôi có chuyện muốn xin em chỉ giáo, mời em đợi một lúc.”

Vài nữ xã viên trẻ tuổi bên cạnh liên tiếp dời ánh mắt nghiên cứu qua.

Trong văn phòng có một cái ghế nhỏ thừa ra không dùng, Lý Thanh Lê chỉ có thể ngồi dưới mái hiên trong sân văn phòng chống cằm nhìn sao trên trời, chỉ là ngồi chưa được một lúc mà trên mặt và trên mu bàn tay đã bị muỗi cắn vài nốt.

Thứ gian trá thấy người là há miệng!

Cô than thở một câu, đứng dậy định đi nhưng đúng lúc này có một nam một nữ một trước một sau từ đầu khác đi qua, bên ngoài không có ánh sáng nên nhìn không rõ mặt, chỉ nghe thấy tiếng bước chân nặng nề của bọn họ, người còn chưa tới mà mùi thối đã đập vào mặt trước.

Đôi mắt của Lý Thanh Lê sáng ngời, nhấc chân chặn ngay đường đi ở cửa, sau đó bịt mũi, dùng cơ thể chặn trước người hai người.

“Đồng chí Vương Húc Đông, đồng chí Hoàng Quảng Linh, tan làm sao? Hôm nay có một ngày phong phú chứ?”

Ánh đèn màu cam mờ ảo trong nhà bị hình thể đẫy đà của Lý Thanh Lê chắn hết bảy tám phần, Hoàng Quảng Linh nhìn không rõ mặt Lý Thanh Lê nhưng không ngăn được đôi mắt bắn ra tia sáng như đυ.c khoét người của cô.

“Lý Thanh Lê, cô còn có mặt mũi hỏi sao? Còn không phải cô lấy việc công báo thù riêng, cố tình kêu đại đội trưởng phái tôi và Vương Húc Đông đi gánh phân! Bây giờ còn tới đây chế nhạo tôi? Lý Thanh Lê, sao tim cô lại độc như vậy hả?”