Chương 8

An Quốc Bang cũng mặc kệ những người khác nghĩ như thế nào, hiện tại mãn tâm mãn nhãn ông đều là con gái bảo bối do ông trời ban tặng. Muốn chiều chuộng, ra sức chiều chuộng, dốc hết sức lực sủng nịnh chiều chuộng, đền bù thua thiệt mười năm trước.

Tiểu Lệ Nùng (Quả vải nhỏ), có phải con đói bụng rồi hay không?” An Quốc Bang nhìn An Lệ Nùng, thật cẩn thận, sợ bản thân thô thanh thô khí sẽ làm con gái bảo bối sợ hãi.

Hì hì.

Lão tử cũng là người có con gái.

Nghĩ, liền nóng bỏng trong lòng.

An Lệ Nùng cũng không khách khí, “Đói bụng.”

Đúng là rất đói bụng.

Dọc theo đường đi tới đây, ăn nhiều nhất chính là khổ, ít nhất chính là cơm.

An Quốc Bang lập tức khí thế tràn đầy giống như được tim máu gà, "Ba ba lập tức hấp trứng gà co con, hai quả.”

“Đuợc ạ.” An Lệ Nùng một chút cũng không khách khí.

Tuy rằng một bát nước đường đỏ xuống bụng đã có thể coi như sống lại, nhưng nếu như có trứng hấp, An Lệ Nùng cũng sẽ không từ chối. Sẽ tuyệt hơn nếu có món trứng hấp thịt bằm.

Nghĩ thôi nước miếng đã đầy trong miệng.



Nhưng mà, thập niên 70 muốn ăn thịt hẳn là không dễ dàng.

An lão thái sắc mặt tối sầm, giọng nói thẳng thừng và đanh thép, bén nhọn, “Quốc Bang, nói rõ ràng rồi lại ăn.” Còn không biết là con ai đâu, có tư cách gì ăn trứng gà nhà nàng bà?

Còn canh trứng...... Ăn cái rắm.

Cho dù đã mười năm trôi qua, nhưng chỉ cần nghĩ đến Dương Tuyết Tình, An lão thái sẽ tức giận sôi tận trời, ngực đau. Ngay từ đầu, bà đã không thích Dương Tuyết Tình tính tình tiểu thư làm ra vẻ, ngoại trừ khuôn mặt đó liền chằng có gì cả.

Nhưng con trai kiên trì, bà cũng chỉ có thể đồng ý.

Nhưng có ai ngờ được, kết hôn không được mấy tháng thì Dương Tuyết Tình liền chạy, khiến người khác xem đủ chê cười.

Nhớ lại trước kia, bà đã nhìn chúng mấy cô gái mông to khả năng sinh dục tốt cho con trai, lại bị tiện nhân Dương Tuyết Tình một chân chặn ngang, huỷ hoại hoàn toàn.

Càng nghĩ càng giận.

An lão thái một đôi mắt nhỏ trừng mắt nhìn An Lệ Nùng, như đang nhìn kẻ thù. Bởi vì tức giận, gương mặt bánh bột mỳ biểu cảm phong phú, run run động đậy giống như chiếc bánh đang rán trong chảo dầu nóng.

Xèo Xèo.

An Lệ Nùng giống như bị An lão thái dọa sợ, run run, giọng điệu nức nở uất ức: “Ba ba, có phải bà nội không thích con không?” Hơi nước tràn vào đôi mắt to xinh đẹp, nước mắt như muốn tuôn rơi bất cứ lúc nào.

Ở niên đại mà ai cũng kiên cường như sắt thép, loại người nào sẽ được chăm sóc, chiếu cố nhiều hơn, sống dễ dàng hơn một chút?

Tiểu bạch hoa.



Đóa hoa sen trắng nhu nhược yếu đuối.

Xây dựng nhân thiết cũng là muốn căn cứ vào thực tế thời đại.

An Lệ Nùng đáng thương nhu nhược, mềm yếu bất lực, giống như một đóa hoa nhỏ đang bị gió táp mưa sa.

Nhớ trước đây, cô vẫn thường thường cảm thán nữ chính trong phim của Quỳnh Dao quá lợi hại, nói đỏ mắt liền đỏ mắt, nói rơi lệ liền rơi lệ. Cho dù khóc, cũng không phải ‘oa oa’ khóc lớn, mà là không tiếng động lại xinh đẹp rơi nước mắt, vài giọt nước mắt là có thể làm đau thấu tâm can của một người đàn ông cứng rắn sắt đá.

Những nữ chính đó ngay cả khi nào nên rơi vài giọt nước mắt đều có thể nghiêm khắc khống chế, không nhiều hơn một giọt cũng tuyệt đối không ít hơn một giọt, hết thảy đều được khống chế hợp lý.

An Lệ Nùng tò mò vì cái gì thoạt nhìn uyển chuyển nhẹ nhàng vô lực nước mắt có thể có hiệu quả lớn đến như vậy?

Còn cố ý học theo một đoạn thời gian, giả vờ mảnh mai giả vờ đáng thương.

Sau này, Thôi lão tiên sinh nói nước mắt của con gái thực trân quý, không nên cũng không thể tùy tiện lãng phí.

Một người sẽ rơi nước mắt đau lòng vì một người khác, là bởi vì ‘tình’, tình thân, tình bạn, tình yêu hoặc là cộng tình. Không có ai sẽ đồng cảm như bản thân mình cũng bị với nước mắt của người xa lạ hoặc là kẻ thù. Nước mắt yếu đuối, nên để cho người mà mình quý trọng, mà người quý trọng bạn sẽ không nỡ để bạn rơi nước mắt.

Đương nhiên, có đôi khi nước mắt, sự yếu đuối cũng là một loại vũ khí, lợi dụng đúng cách đúng chỗ cũng có thể giúp bạn đạt được thứ mình muốn. Nhưng số lần sử dụng không thể quá nhiều.

Ngẫu nhiên một hai lần là mảnh mai, nhiều chính là đôi mắt có bệnh.

Tuy rằng thật lâu chưa dùng lại kỹ năng ‘tiểu bạch hoa’, nhưng An Lệ Nùng vẫn như cũ sử dụng vô cùng thuận buồm xuôi gió.