Chương 13

Editor: Vương Chiêu Meo

Cố Mỹ Quyên thấy cô ta về phòng, chén cơm trên bàn còn chưa động, vội vàng đứng lên:

- Đứa nhỏ này sao lại bỏ cơm như thế. Buổi chiều còn dài như vậy, sẽ bị đói bụng.

Nói xong, bà ta định nhấc chân vào nhà gọi Chu Phượng Châu.

Chu Tử Hiên lại nói:

- Không ăn thì thôi, gọi nó làm cái gì? Nó mà không thay đổi cái tính này đi, sau này gả chồng thì có nhà chồng nào chịu nổi nó?

Quan trọng hơn là, tương lai Cố Tiện gả vào đây, con bé Phượng Châu còn tính cách này thì chẳng phải Cố Tiện sẽ phải chịu cơn giận của nó à. Hắn không nỡ.

Con riêng nói, từ trước đến nay Cố Mỹ Quyên không dám không nghe. Nhưng Chu Phượng Châu là bà ta nuôi lớn. Con gái không ở bên người, nên bà ta dồn hết tình yêu thương của người mẹ lên Chu Phượng Châu. Nay Chu Phượng Châu vì tức giận mà bỏ ăn, bà ta cảm thấy đau lòng. Vì thế, bà ta cứ đứng ở đó, không biết phải làm sao.

Chu Thuận Bình nhìn thấy dáng vẻ của vợ thì thở dài trong lòng. Người vợ này tính cách mềm yếu, dễ để ông ta đắn đo, điều này vừa có chỗ lợi vừa có chỗ hỏng. Một người quá không có chủ kiến thì dễ dàng bị người khác xem nhẹ. Nếu không phải mỗi ngày hai người cùng ôm nhau ngủ thì người phụ nữ này quả thực giống như là người hầu nhóm lửa nấu cơm trong nhà họ.

- Mỹ Quyên, cứ ngồi xuống ăn cơm đi. Con bé dỗi thì kệ nó, cho nó một bài học.

Vợ trước để lại hai đứa nhỏ, ông ta đều yêu thương, nhưng đối với người trọng nam khinh nữ như ông ta thì con trai vẫn có lợi hơn. Huống gì, Cố Mỹ Quyên đúng thật là đã quá nuông chiều Chu Phượng Châu.

Con riêng và chồng đều nói như vậy, Cố Mỹ Quyên chỉ có thể ngồi xuống ăn cơm.

Chu Thuận Bình nhìn con trai, hạ quyết định:

- Nếu Cố Tiện đã đính hôn thì chuyện này không nói đến nữa, sau này để thím con tìm cho con một người tốt hơn.

Nếu không phải là do con trai cố chấp muốn cưới Cố Tiện thì trong lòng ông ta cũng không muốn. Rốt cuộc Cố Tiện không thể so sánh với mẹ con bé. Nếu gả vào mà sinh con xong, lại liên hợp với mẹ nó, tính kế nhà họ, thì phải làm sao? Chuyện này không thể không nghĩ đến.

Chu Tử Hiên không nói chuyện. Chu Thuận Bình cho là hắn đồng ý nên không nhiều lời nữa.

Cố Mỹ Quyên lại không lạc quan như thế. Con riêng có chấp niệm rất sâu với Tiện Tiện, sao có thể dễ dàng buông tay?

Quả nhiên, không ngoài sở liệu, ngày hôm sau, buổi sáng, Chu Thuận Bình ra ruộng làm việc. Chu Tử Hiên liền mở miệng kêu Cố Mỹ Quyên dẫn hắn đến thôn Đại Sơn. Hôm qua Cố Mỹ Quyên mới bị mẹ đẻ đuổi về, nào muốn đến nữa? Chu Phượng Châu ở bên cạnh nghe hai người nói chuyện, trong lòng nảy ra ý định, cũng ồn ào đòi Cố Mỹ Quyên đưa cô ta theo.

Hai đứa con riêng đều đòi đến thôn Đại Sơn, làm Cố Mỹ Quyên rất khó xử. Mẹ đẻ bà ta hôm qua mới nói, nếu không có việc gì thì đừng có về. Nhưng hiện tại, hai đứa con riêng lại đòi đi Cố gia, như vậy có phải là có việc không? Cố Mỹ Quyên vẫn luôn không có biện pháp với hai anh em này. Tuy hai người không phải do bà ta sinh, nhưng cũng coi như là con của bà ta. Đưa con về nhà bà ngoại, mẹ bà ta còn có thể đuổi họ đi sao?

Chu Tử Hiên thấy mẹ kế đồng ý, nhìn nhìn quần áo trên người, lại vuốt vuốt đầu, thấy không hài lòng, liền ra lấy nước gội sạch đầu, rồi vào phòng thay bộ quần áo khác. Chu Phượng Châu thấy Chu Tử Hiên chải chuốt, bĩu môi, nhìn lại bộ quần áo đầy mụn vá trên người mình, tròng mắt xoay chuyển, làm nũng Cố Mỹ Quyên:

- Mẹ, lúc nào lại làm quần áo cho con đi. Quần áo con giờ toàn là mụn vá, khó coi chết đi được.

Cố Mỹ Quyên phát khổ trong lòng. Tuy rằng bà ta yêu thương đứa con gái riêng này, nhưng con bé cũng quá là biết cách tiêu tiền. Mới đây vừa làm bộ quần áo mới xong, giờ lại phải làm, trong nhà làm gì còn có phiếu vải?

- Con vừa mới làm bộ quần áo mới xong, giờ trong nhà không còn phiếu.

Cố Mỹ Quyên chỉ có thể nói như vậy.

Chu Phượng Châu hừ một tiếng:

- Bộ quần áo kia không mặc được mùa hè, với cả, trong nhà không có phiếu, chẳng lẽ mẹ không nghĩ được cách?

Cố Mỹ Quyên biết “nghĩ cách” trong miệng Chu Phượng Châu chính là để bà ta về nhà mẹ đẻ hỏi lấy phiếu vải của Cố Tiện. Trước kia, Chu Phượng Châu muốn có đồ vật gì, trong nhà không có, mà bên chỗ Cố Tiện có, chỉ cần bà ta mở mồm là Cố Tiện sẽ đưa đồ đến trước mặt bà ta ngay, bà ta lại đưa đến cho Chu Phượng Châu. Liên tưởng đến thái độ của Cố Tiện ngày hôm qua, nếu giờ bà ta mở miệng muốn lấy phiếu vải thì liệu cô còn cho bà ta nữa không. Mà thôi, mặc kệ có cho hay không, con gái riêng đã muốn thì bà ta sẽ hỏi Cố Tiện.

Chu Phượng Châu không cần biết Cố Mỹ Quyên có khó xử hay không. Trước kia cô ta muốn gì thì chỉ cần mở miệng là sẽ có được, đã thành thói quen, căn bản không nghĩ đến chuyện Cố Mỹ Quyên có khả năng lấy được cho cô ta hay không.

Chờ Chu Tử Hiên và Chu Phượng Châu thay xong quần áo, ba người liền đi bộ đến thôn Đại Sơn. Đi đến đầu thôn, Chu Tử Hiên dừng bước, lắc lắc đôi tay trống rỗng, nói:

- Thím, chúng ta cứ đi tay không đến như thế này, hình như là không được tốt nhỉ?

Cái gì cũng không trả giá mà muốn cưới được Cố Tiện, thì khá là khó khăn.

Cố Mỹ Quyên nghi hoặc nhìn hắn, Chu Phượng Châu lại khinh thường cười nhạo một tiếng, khó có được người này còn có thể nghĩ đến mang đồ vật đi thăm người thân, thật khó cho hắn.

Chu Tử Hiên liếc mắt Chu Phượng Châu, Chu Phượng Châu lập tức câm miệng, đôi mắt lại là không cam lòng trừng mắt nhìn hắn một cái. Chu Tử Hiên cho cô ta một cái ánh mắt cảnh cáo, Chu Phượng Châu mới trở nên thành thật. Thấy em gái không còn tìm chết nữa, Chu Tử Hiên mới nói với Cố Mỹ Quyên:

- Tôi nhớ trong nhà còn có nửa cân đường đỏ, cái này con gái uống thì tốt này.

Thật ra Chu Tử Hiên không biết con gái uống đường đỏ thì tốt chỗ nào. Mỗi lần Chu Phượng Châu không thoải mái, mẹ kế đều sẽ pha một chén nước đường đỏ cho cô ta uống, vì thế hắn cho rằng con gái uống nước đường đỏ sẽ có lợi cho thân thể.

Chu Phượng Châu trừng mắt. Chỗ đường đỏ kia là dành cho cô ta. Mỗi lần cô ta tới nguyệt sự, trên người không thoải mái, thì sẽ uống nước đường đỏ, sức khỏe sẽ tốt lên một chút. Đây đúng thật là anh trai tốt của cô ta mà, biết rõ chỗ đường đỏ đó là để cô ta uống mà còn muốn lấy đưa cho Cố Tiện, đúng là có vợ rồi thì quên em gái.

Chu Tử Hiên không quan tâm cô ta nghĩ gì, tự mình trở về cầm đường đỏ đi. Dọc đường đi, sắc mặt Chu Phượng Châu đều là âm trầm. Cố Mỹ Quyên mặc dù đau lòng, nhưng trước mặt con riêng, bà ta cũng không dám nói thêm gì, chỉ có thể giống như nàng dâu nhỏ đi lẽo đẽo theo sau hai anh em họ Chu.