Chương 3

Vì để không phải ly hôn, cô ăn nói khép nép, chịu thương chịu khó lấy lòng chồng và mẹ chồng, lúc rảnh rỗi còn dựa vào tài nấu nướng của mình đi làm mấy công việc lặt vặt kiếm tiền mua quà lấy lòng bọn họ.

Nhưng vào thời này phụ nữ mà không sinh được con là tội ác tày trời, cho dù cô có hèn mọn đến mức nào đi chăng nữa, cuối cùng hai năm sau vẫn phải ly hôn.

Sau khi ly hôn Hà Hiểu Phong cũng nhanh chóng kết hôn cùng với người phụ nữ có mối quan hệ mờ ám với hắn, mà cô lại bởi vì xiềng xích mang tên không thể sinh con giam giữ chặt chẽ khiến cô không dám tái hôn, để rồi uất ức cứ thế chết đi.

Nếu không phải giây phút tỉnh lại vừa nãy, Giang Nguyệt Vi căn bản không thể biết được mình chỉ đang sống trong một quyển tiểu thuyết, trong sách cô chỉ là một vật hi sinh bất hạnh dưới ngòi bút của tác giả, tính cách yếu đuối không có chủ kiến còn không có học thức, điều mỉa mai nhất chính là cuối cùng tác giả giải thích cả hai không thể có con là do Hà Hiểu Phong bị bệnh không có tϊиɧ ŧяùиɠ.

“Bang bang bang ——” vài tiếng gõ cửa vang lên, Giang Nguyệt Vi bị dọa cho giật hết cả mình, cô từ từ định thần lại từ trong hồi ức, theo tiếng động mà nhìn về phía cửa, từ kẹt cửa có thể thấy được bóng dáng của người bên ngoài.



“Giang Nguyệt Vi cô đã tỉnh chưa?”

“Chỉ là cảm lạnh thôi mà đã làm cho chết lên chết xuống, ngủ một ngày một đêm mà còn chưa khỏe sao, bây giờ đã mấy giờ rồi cô còn không dậy nữa?”

Giọng nói mà đến khi chết Giang Nguyệt Vi cũng không quên được là giọng của Triệu Phượng Tiên, tuy kiếp trước cô đã quen với thái độ của Triệu Phượng Tiên đối với mình, nhưng nghe lại lần nữa sao giọng nói này lại chói tai đến thế, trong lòng cô cũng cảm thấy bực bội nhưng cô không muốn lãng phí thời gian tranh cãi với bà mẹ chồng này, cô chỉ cất giọng nói: “Tỉnh rồi, đợi lát nữa con ra liền.”

Triệu Phượng Tiên nghe thấy lời nói nhỏ nhẹ dịu dàng của cô trả lời lại, trong lòng lập tức cảm thấy thoải mái: “Mau nhanh lên, mặt trời lên đến đỉnh đầu rồi mà cô còn dong dong dài dài, nếu như ở nhà người khác cái loại đàn bà không biết đẻ con như cô đã bị đuổi ra khỏi nhà từ lâu rồi.”

Nghe bà ta cứ nhắc đi nhắc lại chuyện mình không thể sinh con, Giang Nguyệt Vi khẽ nghiến răng: “Biết rồi!”